Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 101 : Tâm tư con trai cũng khó đoán (1)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Trác Yến dần hiểu ra một chân lý, có những chuyện không thể gấp gáp được, không thể cưỡng cầu được, nhất định phải thuận theo tự nhiên.



Chẳng hạn Giang Sơn đang tức giận, thế thì cứ để mặc cậu giận.



Cô cố gắng xin lỗi, thử làm hòa, nhưng đối phương kiên quyết ôm cơn giận đó, không chịu buông, thế thì cô cũng đành bó tay, cũng chỉ có thể để mặc cậu.



Tiết tiếng Anh học kì này, Trác Yến không còn học chung với lớp Trương Nhất Địch nữa.



Sau cuộc điện thoại trước khi nhập học, Trác Yến vô tình cố ý trốn tránh Trương Nhất Địch.



Di động nhờ Tiểu Dư trả lại. Cô tạm thời không mua máy mới, luôn trong tình trạng tắt máy.



Dù sao Đổng Thành cũng càng lúc càng ít gọi cho cô, đa phần đều do cô tìm cậu, mà mười lần cũng có tám chin lần không gặp.



Tình trạng đó căn bản không cần mua máy mới gấp làm gì.



Bình thường đi lại trong trường, cô đều chọn những con đường nhỏ để tránh xa học viện của Trương Nhất Địch, tàn sát mọi cơ hội có thể chạm mặt anh.



Có lúc mọi người đều đi trên đường lớn, cô nghe thấy Lộ Dương hoặc Tiểu Dư nói: “Ủa, người phía trước kia hình như là Trương Nhất Địch!” là cô lập tức quay đầu đi hướng khác.



Trước kia cô đều cùng mọi người đến nhà ăn, bây giờ lại chuyển sang đi đến những quán ăn nhỏ ở góc trường.



Đường đến nhà ăn lớn phải đi ngang sân bóng rổ, ở đó chưa biết chừng cũng có Trương Nhất Địch đang chơi bóng.



Dưới khu nhà kí túc cũng có sân bóng rổ, thỉnh thoảng Trương Nhất Địch cũng đấu bóng với mọi người ở đó. Nhưng trận đấu ngay trước cửa khu nhà mình thì lại không khiến Trác Yến lo lắng lắm.



Vì thường thì có Trương Nhất Địch thì trận đấu ấy sẽ bị hầu hết nữ sinh trong trường chen chúc đến nỗi nước chảy cũng không lọt. Tường người dày như vậy, hết lớp này đến lớp khác, những tiếng kêu thét ngưỡng mộ vang dậy, mọi ánh mắt đều tập trung vào chàng thiếu niên đẹp trai trên sân bóng, không hề rời đi. Lúc này cho dù cô có nghênh ngang đi ngang sân bóng thì tin chắc rằng cũng không có ai chú ý đến cô.



Cô chưa bao giờ làm tiêu điểm duy nhất trong mắt ai đó, chưa bao giờ.



Cuối tuần buồn chán, lại lười đi dạo phố, Trác Yến mở laptop lên, lên mạng giết thời gian.



Sau khi đăng nhập QQ, phát hiện Trương Nhất Địch cũng đang online.



Chỉ trong một giây, avatar màu sắc ấy đã nhấp nháy.



Trác Yến thầm kêu: “tiêu rồi”.



Phòng ngừa đến thế mà lại quên chỗ này, trước khi đăng nhập quên mất phải ẩn nick.



Cô mở khung chat.



Trương Nhất Địch hỏi thẳng: Có phải cậu đang trốn tôi?



Trác Yến nhắm mắt, thở dài ai oán.



Trác Yến: Đâu có ^_^



Trương Nhất Địch: Có mấy lần trên đường, cậu nhìn thấy tôi nhưng quay đi thẳng.



Trác Yến: Ưm… lúc đó bỗng có việc khác ^_^



Trương Nhất Địch: Đúng là trùng hợp thật, số lần trùng hợp quá nhiều.



Trác Yến: Ưm… cái đó… trùng hợp thì cũng không ngăn cản được, bó tay… he he he…



Trác Yến không ngờ Trương Nhất Địch kiệm lời, có lúc nói chuyện lại có thể thẳng thắn đến thế.



Sự thẳng thắn dữ dội của anh khiến cô gần như không đỡ nổi.



Trương Nhất Địch: Dạo này có bận học không?



Trác Yến: Không bận, vừa vào học làm sao bận học được, he he ^_^



Trương Nhất Địch: Vậy bình thường ngoài lúc đi học thì cậu còn làm gì?
Trương Nhất Địch: Đầu hàng! Ngừng chiến! Không chơi nữa! Mệt chết rồi!



Trác Yến:(_)!



Trương Nhất Địch: Sợ quá! Lần đầu gặp được một cô gái cãi nhau lành nghề thế này! Đúng là tiếng thơm lưu truyền một đời.



Phía trên câu này đối phương cũng gửi đến vẻ mặt sụp xuống khóc lóc.



Trác Yến: Hừ! Ai bảo chọc tôi! Xì! Không đầu hàng thì sẽ cãi đến độ cậu phải bới đất tìm răng cho xem!



Một lúc sau, đối phương gõ một hàng chữ.



Trương Nhất Địch: Còn muốn hỏi giỏ táo kia dùng làm gì không?



Trác Yến: Phì! Tôi có hỏi cũng hỏi Trương Nhất Địch, cậu có phải cậu ấy đâu, hỏi cậu làm gì!



Sau đó Trác Yến lại gửi đến một biểu cảm khinh bỉ.



Cô đã cảm nhận từ lâu rằng “Trương Nhất Địch” hôm nay phản ứng rất kì quặc. Nghĩ đi nghĩ lại thì đã hiểu ra rốt cuộc là chuyện gì – người đang nói chuyện với cô đây căn bản không phải là Trương Nhất Địch.



Trác Yến: Mau khai thật đi, cậu là người nào? Tại sao lại tự tiện dùng QQ của người khác để trò chuyện với bạn bè người đó?



Trác Yến gửi đến biểu cảm phun lửa và khinh bỉ.



Đối phương một lát sau mới trả lời cô.



Trương Nhất Địch: Không phải là một người.



Trác Yến ngẩn người.



Trác Yến: Hả?



Trác Yến: Là sao?



Trương Nhất Địch: Là ba người.



Trác Yến: ……………………………………….



Trác Yến há hốc miệng, ngồi đơ người trước màn hình máy tính.



Trác Yến: A a a a a a!!! Tôi nói mà, con người cậu làm sao có thể tâm thần phân liệt như vậy!!! Cứ một lúc lại vừa xấu xa vừa cứng nhắc! Một lúc lại đê tiện và lải nhải! Lúc sau lại lắm lời tới mức chỉ muốn đánh cho cậu tàn phế!!! Thì ra các người là ba người!!!



Trác Yến: Thật vô sỉ thật vô sỉ! Ba người cậu hợp lại cãi nhau, kết quả cũng không thắng được tôi, thật xấu hổ cho các cậu! Các cậu còn tự tiện dùng QQ của người khác để nói chuyện, đúng là một đám lừa đảo vô sỉ! Tôi phải mách các cậu với Trương Nhất Địch!!! Tôi sẽ bảo cậu ấy đánh các cậu!!! Đánh đánh đánh, đánh cho các cậu phải bới đất tìm răng!



Trác Yến gõ lách cách ra một đống chữ, lại gửi đến biểu cảm một con dao máu nhỏ ròng ròng.



Đối phương không trả lời ngay mà một lúc sau mới gửi đến một câu.



Trương Nhất Địch: Ừ, được, tôi sẽ đánh khiến họ phải bới đất tìm răng!



Trác Yến sững người nhìn màn hình.



Trác Yến: T_T!



Trác Yến: Đại ca! Sao còn đùa nữa!



Trác Yến: Anh hung! Rốt cuộc bây giờ cậu là ai? Đồ lừa đảo A? Đồ lừa đảo B? Đồ lừa đảo C?



Chính cậu?????????????



Dưới một dòng dấu chấm hỏi rực rỡ kinh hồn của Trác Yến, đối phương thản nhiên đáp: Hiện giờ, tôi là Trương Nhất Địch.



Trác Yến cảm giác cô sắp phun một ngụm máu tươi lên màn hình máy tính rồi…