Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 102 : Tâm tư con trai cũng khó đoán (2)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Trương Nhất Địch thay mặt ba người anh em cùng phòng, nhiệt tình mời Trác Yến đến phòng của họ.



Trác Yến cảm thấy hơi xấu hổ.



Trương Nhất Địch nói: “Có muốn biết giỏ táo đó dùng làm gì không? Còn nữa, có muốn nhìn tôi đánh ba tên lừa đảo đó thế nào không?”.



Trác Yến lập tức động lòng.



Dưới sự yểm hộ của Trương Nhất Địch, cô đã chui vào phòng kí túc nam một cách thành công.



Vừa vào trong đã nhìn thấy ba nam sinh kia đứng thành một hàng nhìn cô, người thì ngoẹo đầu nhìn, người thì nhăn mũi, kẻ lại cười hí hí.



Trác Yến thấy ba anh chàng này quen quen, chắc vì trước kia đã từng học chung tiết tiếng Anh.



Cô lườm ba anh chàng vẻ mặt kì quặc này, ra sức khiến gương mặt có vẻ khinh bỉ: “Một đám thủ - hạ - bại – tướng! Ba người luân phiên chiến đấu cũng không thắng nổi mình tôi, còn cười cười cười à, thật không biết xấu hổ là gì!”.



Trương Nhất Địch bên cạnh ho khẽ.



Trác Yến nghiêng đầu nhìn sang: “Mình còn tưởng cậu không biết họ dùng số QQ của cậu chứ! Kết quả bây giờ mình nghĩ chắc cậu biết rồi!”. Cô hừ mũi: “Anh đẹp trai, cho một lí do đi! Đây – là – tình – huống – gì?”.



Trương Nhất Địch đưa nắm tay lên miệng, lại ho.



Trác Yến cảm thấy trước mặt vạch đen chảy dài.



Sau khi ngừng ho, Trương Nhất Địch ngước lên, thành thật: “Họ nói, cảm thấy cậu rất có ‘ý tứ’(*), xin tôi cho một cơ hội để giao lưu”.



________________________________________



(*)Có ý nghĩ là thú vị, đồng thời cũng mang hàm nghĩa “có ý tứ”.



________________________________________



Trác Yến hơi ngờ vực, quay sang nhìn ba bạn ABC: “Sao các cậu biết tôi có ý tứ?”.



Ba cậu chàng cười khà khà chỉ vào Trương Nhất Địch: “Cậu có thể chọc cho tảng băng ngàn năm này cười, chẳng lẽ không có ý tứ gì với cậu ta sao?”.



Trác Yến lùi ra sau một bước, vừa lùi vừa kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy! ‘Có ý tứ’ và ‘có ý với ai đó’ là hai chuyện khác nhau! Này các cậu phải hiểu rõ chứ!”. Lại quay sang nhìn Trương Nhất Địch: “Lúc hai chúng ta trò chuyện, cậu cứ nói cậu khó thở, ừ hừ hừ, đừng nói với tôi là cậu đang cười nhé!!!”.



Trương Nhất Địch lại dùng nắm đấm đưa lên miệng, ho khẽ.



“Khụ khụ! Chuyện đó không phải!”.



Ba cậu chàng ABC không hề do dự mà vạch mặt bạn mình: “Quả thực không phải đang cười! Cậu ta khó thở thực ra là vì, cậu ta nhất định phải chơi trò trầm tĩnh, sống chết gì cũng không chịu cười, kết quả - nhịn đến nỗi khó thở!!!”.



Trác Yến nhìn ABC “vô duyên!”, lại nhìn Trương Nhất Địch, chớp chớp mắt đầy vẻ mong chờ: “Anh đẹp trai, khi nào cậu ra tay? Mau đánh bọn họ phải bới đất tìm răng đi!”.



Trương Nhất Địch bẻ bẻ ngón tay vẻ bình thản: “Hay là bây giờ đi, thế nào?”.



Trác Yến gật đầu lia lịa.



Ba cậu ABC e dè hỏi: “Lão đại! Cậu… không phải làm thật đấy chứ? Không phù hợp với hình tượng tiên nhân và khí chất trầm tĩnh thường ngày của cậu!!!”. Nhìn thấy Trương Nhất Địch từ từ lại gần, họ bất giác nhảy ra xa, bắt đầu tránh né, miệng không ngừng kêu hét thảm thiết…



“Hu hu hu… cứu mạng! Lão đại định đánh đập anh em!!!”.



“Này này này! Cứu mạng!!! Lão đại định đánh anh em vì phụ nữ kìa!”.
Cô rất muốn hỏi Trác Yến, “mỉa mai” mà Trác Yến nói là phán đoán dựa vào cái gì?



Từ góc độ kẻ bang quan như cô mà nói, vẻ mặt Giang Sơn lúc này rõ ràng là cố gắng là ra vẻ lạnh lùng và thầm mong chờ, căn bản không dính dáng gì đến “mỉa mai” gì cả.



Nghĩ lại thì giữa hai người này thực ra còn có một Ngô Song. Trong ba người thì cho dù xếp bất kì hai người nào lại với nhau, cô nghĩ mình cũng có thể hiểu được là chuyện gì. Chỉ là ba người này xuất hiện cùng lúc thì cô không thể hiểu được qua hệ của từng người với nhau.



Chuyện mà ngay cả người trong cuộc còn không hiểu nổi thì một người đứng ngoài như cô làm sao hiểu được? Nói nhiều rồi, có lẽ chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.



Thở dài, nuốt câu nói xuống bụng, Lộ Dương vỗ vai Trác Yến, không tiếc sức xỉ nhục bạn: “Em Văn Tĩnh, tớ vô cùng khâm phục IQ của cậu, có phải chúng mọc trong dạ dày cậu, bị cậu bài tiết sạch rồi không? Xem bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa! Tớ hỏi nhé, Trương Nhất Địch học chuyên ngành gì?”.



Trác Yến nghĩ ngợi. bỗng đưng vỡ lẽ. Cô vỗ đùi, kích động kêu lên: “Đúng rồi! Sao tớ lại quên cậu ấy! Ngành cậu ấy học là thiết kế cái này cái kia, môn này đối với cậu ấy đúng là chuyện nhỏ! Ha ha ha! Chính là cậu ấy! Dương Dương đáng yêu, cậu thật thông minh, đến đây chị thơm cái nào!”. Vừa nói vừa túm lấy Lộ Dương, mặc bạn giãy giụa, cứ đòi hôn một cái cho bằng được.



Lúc sắp hôn được thì Trác Yến bỗng nhớ ra một việc.



Thế là cô lập tức từ hôn chuyển sang phun, gần như áp vào mặt Lộ Dương “phun” phì phì: “IQ của cậu mới mọc trong dạ dày ấy! Tớ chúc cho cậu ngày ngày đau bụng, bài tiết IQ của cậu với tốc độ cực nhanh!”.



Lộ Dương nhắm mắt, cố gắng vận khí. Sau đó quay sang bóp cổ Trác Yến, gầm to: “Trác Văn Tĩnh, con ỉn này! Tớ tốt bụng giúp cậu nghĩ ra chuyện tìm Trương Nhất Địch, cậu đối xử với tớ thế hả!”.



Giọng cô vang dội, những bạn chưa ra khỏi lớp học đều không hẹn mà cùng nhìn về phía họ.



Trác Yến bị mọi người nhìn đến nỗi suýt khóc.



“Lộ Dương, đồ mồm to! Tớ đánh cậu! Toi rồi, cái miệng cậu thế ngày mai chưa biết chừng lại lan truyền scandal rồi! Họ chắc chắn sẽ nói, Trác Yến khoa Tự động hóa mặt dày, đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc, muốn nghĩ mọi cách dụ dỗ “hoa vương” Trương Nhất Địch! Huhuhu, sự trong sáng của tớ, cả đời này bị hủy diệt trong miệng cậu rồi!”.



Lộ Dương nói “đáng đời” rồi quay đi dọn dẹp sách vở, chuẩn bji ra về.



Nhưng vừa ra khỏi lớp, cô đã bị người đằng sau gọi lại.



“Lộ Dương, cậu đợi đã!”.



Lộ Dương quay lại, nhìn thấy người gọi cô lại là Giang Sơn.



“Lộ Dương, cậu và mấy bạn nữ ở lại, giúp thầy Trình dọn dẹp lớp học. Đây là tiết cuối cùng, chúng ta không thể để lớp học bẩn thỉu cho thầy rồi bỏ về được!”. Ngừng lại, cậu dặn Lộ Dương: “Tôi phải đi họp, ở đây giao cho cậu phụ trách, nhớ đấy, dọn dẹp sạch sẽ, không sạch thì cậu phải chịu trách nhiệm làm lại”.



Lộ Dương trừng mắt nhìn cậu trong hai giây. Trong lòng cô có một cảm giác rất lạ. Nghĩ ngợi, cô chỉ Trác Yến, hỏi Giang Sơn: “Nó, có cần ở lại không?”.



Giang Sơn nhìn Trác Yến lạnh lùng nói: “Nếu cậu không chê bạn ấy càng giúp càng bận thì bảo bạn ấy ở lại!”. Nói xong quay người bỏ đi.



Trác Yến thè lưỡi sau lưng cậu: “Ngay cả chiến tranh lạnh cũng không quên xem thường tớ! Đúng là đồ nhỏ mọn hẹp hòi!”.



Lộ Dương liếc mắt nhìn cô: “Thôi đi cô! Tớ chỉ mong cậu ta xem thường tớ, cũng hẹp hòi với tớ đây này! Trác Văn Tĩnh, cậu đúng là đồ yêu tinh gây họa! Vì cậu mà suýt nữa tớ cũng chẳng biết vì sao mình chết nữa! Vô duyện vô cớ bị trúng đạn! Dọn – dẹp – vệ - sinh! Tớ có phải tổ trưởng tổ vệ sinh đâu, tại sao tớ phải phụ trách! Đúng là lấy việc công báo thù tư mà!”.



Trác Yến nghĩ ngợi, bỗng nhiên suýt xoa một tiếng.



Hình như cô hơi hiểu ra vì sao Lộ Dương trúng đạn rồi. Nhưng nghĩ kĩ lại thì thực ra vẫn thấy mơ hồ.



Và cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, tư duy vốn dĩ đã hơi sáng ra, cuối cùng càng nghĩ càng hỗn loạn và mơ hồ.



Cô nhớ đến một ca khúc, gọi là “Tâm tư con gái anh đừng đoán”, vì anh đoán đi đoán lại cũng đoán không ra.



Cô nghĩ bài hát ấy thực ra thích hợp với Giang Sơn hơn.



Tâm tư của cậu còn khó đoán kì cục hơn cả con gái nữa.