Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 112 : Sao cậu lại đánh cô chứ? (2)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Cách gọi mới “Trác Tam Thuận” nhanh chóng nổ tung. Mỗi lần Trác Yến bị mọi người chọc là “Trác Tam Thuận”, cô đều thấy oán hận Giang Sơn vô cùng.



Đều do cậu gọi gầm rú với cô, khiến cô “tam thuận” đến nỗi người người đều biết!



Sau mấy hôm tập quân sự, các thầy ra khẩu lệnh tới mức khản cả giọng, trường liền giao cho mỗi liên đội một cái loa cầm tay để các thầy sử dụng.



Trác Yến vô cùng tò mò với chiếc loa chuyên dụng của các thầy, nảy sinh ra một niềm hứng thú mãnh liệt.



Mỗi lần giải tán và nghỉ ngơi, cô lúc nào cũng đến cạnh các thầy, cười hì hì để tiếp cận, muốn lừa các thầy cho cô mượn loa chơi một chút, tiếc là các thầy canh chừng quá kỹ, lúc nào cô cũng bó tay.



Hôm đó các thầy lại đi họp, đội ngũ giao lại cho Giang Sơn điều khiển.



Lúc tập đi, Trác Yến lại thuận tay, Giang Sơn lại không hề nương tình mà gầm lên với cô.



Trác Yến rất bực tức, chỉ mong đạp Giang Sơn một cái cho hả dạ.



Lúc nghỉ, cô nhân lúc các thầy không có ở đây, hứng chi chạy ra nhặt chiếc loa bị bỏ quên ở một bên.



Vừa cầm được loa, ngẩng đầu lên, Trác Yến đã giật bắn mình, Giang Sơn đang đứng cách cô mấy bước, lạnh lùng nhìn cô.



Cô rụt cổ lại, hừ một tiếng rồi ngoan ngoãn đợi cậu ra lệnh cô dừng lại, cảnh cáo cô không được phép nghịch chiếc loa.



Nhưng đợi mãi không thấy động tĩnh gì.



Cuối cùng cô thấy cậu chỉ liếc cô một cái, không thu hồi lại loa mà đi chỗ khác.



Trác Yến thở phào, lè lưỡi. Cũng không biết là bấm nút nào chưa mà đã bla bla hét vào micro một câu nói xấu Giang Sơn để giải hận.



Sau hai câu vẫn cảm thấy chưa hết tức, thế là lại nói thêm hai câu nữa.



Lúc tập hợp thì các thầy đã họp xong và quay lại.



Mọi người xếp hàng xong, xung quang lặng phắc không một tiếng động. Các bạn đều nín thở đợi các thầy phát hiệu lệnh.



Thầy cầm chiếc loa vừa tịch thu của Trác Yến, bấm vào nút tự động phát – trong đó đã có khẩu lệnh đi đều bước được thu âm sẵn.



Thế nhưng khi bấm nút xong, không ai ngờ rằng từ trong loa phát ra không phải là khẩu lệnh mạnh mẽ nghiêm khắc “mốt hai mốt” của thầy, mà là một giọng nữ đang nói bằng một thanh điệu cực kỳ quái dị…



“Trưởng trung đội ba như hoa như ngọc à, mặt cậu sắp phơi nắng bong cả da ra rồi!”.



Một giây sau, lại vang lên câu khác.



“Giang Sơn là một tên trứng thối, mũi xấu mặt xấu thật là xấu!”.



Mọi người cười rộ lên. Tất cả đều cười đến nỗi lăn lộn nghiêng ngả trên đất.



Ngữ điệu kỳ cục đó, ngay cả thầy quân sự bình thường nghiêm túc mà khi nghe cũng không nhịn được cười.



Trác Yến nhất thời không hiểu nổi biến cố này, ngẩn ngơ đứng như trời trồng. Đến khi hoàn hồn lại thì mặt đã đỏ bừng bừng.



Cô dè dặt nhìn về phía Giang Sơn. Lúc ngước lên, phát hiện mặt cậu đang tái xanh, trừng mắt nhìn cô với một vẻ không thể hung dữ hơn, như chỉ muốn bóp chết cô vậy.



Trác Yến bị cậu trừng mắt đến độ sợ hãi rụt cổ lại.



Trong lúc rối loạn, cô nhìn thấy Giang Sơn đang tiến đến chỗ cô.
Buổi tối Trác Yến đã thành công gặp được ba bạn ABC ở hội trường.



Tiểu Dư, Lộ Dương, Tôn Dĩnh ngồi phía tay phải của Trác Yến, ngồi canh ba tên kia; bên trái của Trác Yến trống, không ai ngồi. Cạnh chỗ trống chính là một trong hai lối đi trong hội trường.



Phía bên kia lối đi là chỗ ngồi của diễn viên. Trương Nhất Địch do nhảy màn mở màn nên lúc này đã vào trong chuẩn bị, không nhìn thấy anh.



Ngồi yên ổn xong, không đến mấy phút thì tiết mục đã chính thức bắt đầu.



MC bước ra, khai mạc buổi biểu diễn.



Đèn vụt tắt. Âm nhạc vang lên. Đèn sân khấu nhiều màu xoay vòng, ánh đèn rực rỡ bảy sắc cầu vồng giau nhau trong bóng tối, những người xuất hiện trên sân khấu theo tiếng nhạc, trong ánh đèn chập chờn, trông giống hệt những chàng kỵ sĩ đẹp trai bước ra từ giấc mộng, đầu ngón tay chỉ lướt nhẹ đã đốt cháy cả hội trường bằng những tiếng la hét kích động.



Trác Yến lần đầu được xem màn biểu diễn của Trương Nhất Địch gần như thế, lần đầu tiên tự mình cảm nhận được thế nào gọi là “sức hút”.



Người trên sân khấu, trong tiết tấu nhạc và ánh đèn mờ ảo, rực rỡ vô cùng, xứng đáng là một chàng hoàng tử, dùng những bước nhảy hoa lệ khơi dậy cảm xúc mãnh liệt và những suy nghĩ kỳ diệu của những thiếu nữ thích mơ mộng.



Trác Yến bất giác đặt tay lên ngực.



Trong tiếng nhạc và những bước nhảy, cô cũng giống những người khác dưới sân khấu, trở nên hưng phấn lạ thường.



Cô mở to mắt nhìn lên sân khấu.



Âm nhạc đang hồi sôi động. Cũng như những cô gái khác, trong không khí kích động như vậy, cô cũng có ham muốn được hét lên một cách mất tự chủ.



Vũ điệu dần đi đến hồi kết.



Chàng trai trên sân khấu, trong tiếng nhạc nhỏ dần, bước chân tạo nên những đường nét cực nhanh, cứ xoay người liên tục liên tục, từ một góc sân khấu đến giữa sân khấu, sau đó lap cực nhanh về phía trước, cho đến khi gần sát mép sân khấu mới dừng lại.



Đôi mắt anh sâu thăm thẳm nhìn thẳng phía trước, cánh tay cũng đưa thẳng ra.



Tư thế đó, tuy không lời nhưng lại toát lên rất nhiều ý nghĩa: Cuồng nhiệt, nhẫn nhịn, mong ngóng, chờ đợi.



Động tác ngừng hẳn như vậy. Âm nhạc cũng dừng lại, tiếng hét tràn ngập hội trường.



Trác Yến ngồi bên dưới, mở to mắt nhìn về phía trước, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim đập thình thịch.



Sao anh lại dừng ở đây? Dừng rất gần cô, cô thậm chí cảm thấy lúc này nếu cô cũng đưa tay ra thì tay họ sẽ chạm vào nhau.



Một người nào đó đứng khuất trong một góc, so với những tiếng hét sôi sục xung quanh, lúc này người ấy tỏ ra rất yên tĩnh.



Cậu lặng lẽ nhìn lên sân khấu.



Cậu nhìn rất rõ, vị trí chàng trai trên sân khấu dừng lại, người ngồi ở vị trí đối diện, là cô gái vừa làm hòa với cậu, bị cậu gọi là “Trác Văn Tĩnh”.



Bên tai bỗng nghe thấy bạn gái đang lớn tiếng hỏi: “Giang Sơn, anh sao vậy? Sao ngẩn ngơ thế?”.



Thế là cậu thu ánh mắt lại, mỉm cười trả lời: “Không, chỉ cảm thấy hơi xúc động!”.



Cậu lại nhìn lên sân khấu, vỗ tay hoan hô như mọi người.



Nhưng lần này lại đến lượt cô gái bên cạnh len lét quan sát cậu.



Ánh mắt cô buồn bã, thấp thoáng vẻ xót xa.