Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 121 : Ngồi đầy với tôi thêm một chút nhé (1)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Khi Trương Nhất Địch xuống sân khấu, đầu óc Trác Yến từ trạng thái đứng hình trong phút chốc đã dần lấy lại sự minh mẫn.



Tưởng rằng anh sẽ cùng những người khác ngồi phía dành cho diễn viên ở bên kia lối đi, ngờ đâu anh đi lướt qua chỗ ngồi rành cho riêng anh, tiến đến, đến trước chỗ ngồi cạnh cô, dừng lại, quay người, ngồi xuống.



Mọi động tác đều dứt khoát nhanh gọn, bình thản như chuyện đương nhiên, không hề do dự.



Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục hát đơn ca, theo tiếng hát, ánh đèn trong hội trường tối dần thành một màu vàng vọt.



Trác Yến không biết rõ lúc nãy có bao nhiêu người nhìn rõ cử động của Trương Nhất Địch, cô chỉ nghe thấy trong hội trường vang lên những tiếng xì xầm kinh ngạc.



Tuy trên sân khấu, loa đang phát ra âm nhạc rất lớn, nhưng nó hoàn toàn không át được tiếng xuýt xoa bên dưới sân khấu.



Dưới con mắt mọi người, Trác Yến cảm thấy tâm thần bất định bởi cử chỉ bất ngờ của Trương Nhất Địch, cô hỏi anh với vẻ căng thẳng: “Cậu không cần ngồi… bên kia sao?”.



Trương Nhất Địch quay sang nhìn cô, giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Không cần!”.



Trác Yến nhíu mày, có vẻ muốn nói gì đó.



Trương Nhất Địch nhướng mày, hỏi cô: “Sao? Có chuyện gì à?”.



Trác Yến hươ tay trong không khí một vòng, lắp bắp: “Cậu không thấy là… mọi người… hình như… đều nhìn về phía này…”.



Trương Nhất Địch cười: “Cứ kệ họ nhìn, tôi chỉ xem như không nhìn thấy họ”. Ngừng lại, anh có vẻ có ý gì khác: “Những thứ không có trong mắt tôi thì tôi không phiền muộn vì nó”. Anh nhìn cô không chớp mắt, nói tiếp: “Còn những thứ tôi để ý, tôi sẽ quan tâm và để ý đến”.



Trác Yến “ồ” một tiếng như hiểu mà cũng như không hiểu, quay lại cố gắng để mình tập trung xem tiếp tiết mục trên sân khấu.



Rồi khoảng thời gian sau đó, Trác Yến như ngồi trên đống lửa vậy.



Cũng nhờ phúc người ngồi bên cạnh mà cả buổi tối, cô bị vô số ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới.



Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi kết thúc, Trác Yến chỉ muốn phóng thẳng về ký túc với tốc độ nhanh nhất, để tránh những cặp mắt tò mò kia.



Nhưng vừa đứng dậy thì nghe Trương Nhất Địch hỏi: “Buổi tối cậu đã ăn gì chưa?”.



Cô ra sức gật đầu như biểu lộ chân thật: “Rồi!”.



Nhưng cái bụng kém cỏi kia lại thành thực một cách vô nguyên tắc vào đúng lúc này, một loạt tiếng “rột rột” vang lên.



Mặt Trác Yến như dài hẳn ra.



Ba cậu chàng ABC lao đến, kéo lấy tay cô, vừa lôi ra ngoài vừa hi hi ha ha dỗ dành: “Bọn này và lão đại hẹn nhau rồi, tối nay kết thúc xong sẽ đi ăn một bữa hoành tráng! Đi đi đi, cùng đi cùng đi! Lão đại hôm nay cần phải có người ở cạnh, không có cậu thì không vui!”.



Không cho Trác Yến cơ hội phản đối, học kẹp lấy cô, đi theo Trương Nhất Địch, cười nói vui vẻ ra khỏi hội trường.




Trương Nhất Địch cuối cùng cũng mở miệng: “Trác Yến!”. Anh gọi tên cô.



Trác Yến run lẩy bẩy: “… A… có… có đây!”.



Trương Nhất Địch đang định nói tiếp thì tiếng chuông di động đã vang lên.



Trác Yến thở phào.



Chuông di động của anh vang lên thật đúng lúc. Cho dù là một giây nữa, co cảm thấy mình sắp căng thẳng đến độ tè ra rồi.



Cô thực sự không dám nghe Trương Nhất Địch nói.



Từ lúc Trương Nhất Địch nghe điện thoại, anh nhanh chóng có chút chuyển biến.



Vẻ dịu dàng trên mặt anh trong vô thức đã biến mất. Anh khẽ nhíu mày, hơi cúi mặt, hàng mi dài rung lên vẻ buồn phiền. Giọng nói tuy vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt khó che giấu vẻ hụt hẫng.



Anh nói vào trong điện thoại: “Ừ… anh vẫn khỏe, yên tâm, không sao… Ừ, họ đang ở với anh, em đừng lo… Em cũng thế, chú ý sức khỏe… Bây giờ đông người, sau này nói tiếp nhé…”.



Nói đến đây, Trương Nhất Địch càng cau chặt mày.



“… Đừng nghĩ lung tung!... Được rồi, anh sẽ nhớ em!”.



Nói xong câu đó, anh cúp máy.



Trác Yến cứ cúi đầu chơi với đôi đũa của mình.



Người ta đang nói chuyện với bạn gái – không khó để đoán, bên kia đầu dây chắc chắn là bạn gái anh – sao cô lại nhìn anh mãi được, ngượng lắm.



Nên cô không thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi và lạc lõng có phần buồn bã sau khi Trương Nhất Địch cúp máy.



A Viễn nói: “Lão đại, nghe điện thoại xong rồi, một vòng chơi của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu! Đang đợi cậu đó, tiếp tục tiếp tục!”.



Trác Yến ngẩng lên trừng mắt nhìn A Viễn: “Này cậu!”.



Khó khăn lắm mới gạt vấn đề sang một bên, nhưng cậu ta lại lôi nó lại.



A Viễn toét miệng nhe răng với cô.



Cô quay sang nhìn Trương Nhất Địch.



Cô dè dặt liếc anh.