Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 11 : Đau thương là thật
Ngày đăng: 04:13 20/04/20
Sau một hồi ân ái triền miên, kích động đi qua tôi ngây ngốc nhìn đỉnh màn, đầu óc trống rỗng, nước mắt đã cạn khô, toàn thân rệu rã, nhấc một ngón tay cũng không đủ sức.
Tôi nằm trên giường, Liệt Minh Dã nằm ở trên người tôi, hai người đều bất động, điều chỉnh hô hấp và thể lực……
Một hồi lâu, tôi thử giơ ngón trỏ lên, xác định sức lực đã khôi phục hơn một nửa mới nâng hai nắm đấm lên. Siết chặt rồi lại buông ra, dùng hết toàn lực đẩy mạnh cậu ta ra.
Cậu ta không ngờ tôi đột nhiên cử động, không kịp phòng bị ngã xuống giường, mái tóc đen vung thành hình cung.
Đẩy cậu ta ra, tôi kéo chăn mỏng bao lấy thân thể trần trụi, hai mắt nhìn chằm chằm, oán hận trừng cậu ta. Trong thiên hạ lại có kẻ làm chồng cưỡng ép vợ mình mới sinh không lâu hoan ái sao? Đáp án dĩ nhiên là không có! Ít nhất tôi chưa thấy, chưa nghe bao giờ! Nhưng, hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt, Liệt Minh Dã quả đúng là kẻ ngang ngược muốn làm gì thì làm! Cậu ta hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu thương một người con gái sinh con cho mình!
Cậu ta ngồi ở đuôi giường, hai chân bắt chéo, vẻ lười biếng sau khi hoan ái vẫn chưa lui. Thấy tôi che cơ thể trần truồng, cậu ta dùng âm lượng không lớn cũng không nhỏ cười lạnh nói: “Che cái gì, từ đầu tới chân cô có chỗ nào mà ta chưa thấy sao.” Cậu ta nói rất đương nhiên, giống như tôi trời sinh đã bị cậu ta thao túng.
Lời của cậu ta làm tôi đỏ mặt, theo bản năng níu chặt chăn mỏng, đôi môi run rẩy nói từng từ từng chữ: “Tôi đã sinh cho cậu một đứa con trai, sau này xin cậu đừng đụng vào tôi nữa, tôi cũng không muốn phát sinh quan hệ với cậu nữa.” Một lần đã quá đủ, không cần lần thứ hai!
Tôi thật sự không muốn phát sinh quan hệ với cậu ta, nhưng đó là tôi chứ không phải “Lăng Tiêu Lạc”! Trong mắt Liệt Minh Dã tôi chính là Lăng Tiêu Lạc, Lăng Tiêu Lạc chính là tôi! Đau thương và khó tin lóe lên trong mắt cậu ta là thật! Cậu ta đau thương vì sự cự tuyệt của Lăng Tiêu Lạc. Tôi nghĩ Lăng Tiêu Lạc trước kia chưa từng cãi lời cái gì cũng nghe theo cậu ta, cho nên cậu ta mới ngạc nhiên!
Liệt Minh Dã đã mất đi song thân, Liệt phủ to lớn chỉ có mình cậu ta còn lại đều là hạ nhân. Lăng Tiêu Lạc tuy là nương tử nuôi từ bé thấp hèn, nhưng dù sao cũng đã từng có gần gũi da thịt cùng cậu ta, còn sinh cho cậu ta một đứa con. Có lẽ cậu ta không chấp nhận Lăng Tiêu Lạc là vợ của mình, nhưng nghĩ cho cùng bên cạnh cậu ta chỉ còn lại mỗi Lăng Tiêu Lạc là “người thân”! Tôi cự tuyệt không chỉ chối bỏ Lăng Tiêu Lạc, mà còn chối bỏ cậu ta! Chối bỏ tất cả những gì đã từng xảy ra giữa cậu ta và Lăng Tiêu Lạc!
Túm lấy chăn mỏng che kín đầu mình, tôi hối hận cũng không kịp nữa rồi. Chỉ vì tức giận trong chốc lát mà khiến cho mọi chuyện rẽ sang một hướng khác làm người ta không biết phải xoay sở ra sao! Nụ cười không mang theo bất cứ cảm tình nào của Liệt Minh Dã cứ quanh quẩn mãi trong đầu không đi. Tâm tình cậu ta lúc đó ra sao tôi cũng không tài nào hiểu nổi, nhưng tôi đoán đó là cảm giác như bị người thân phản bội! Cảm giác này làm người ta đau lòng, làm người ta tuyệt vọng, làm người ta khó chịu!
Tôi vén chăn mỏng lên nhìn thân thể đầy dấu vết kích tình, hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Liệt Minh Dã dùng tâm tình thế nào chiếm giữ thân thể này? Cậu ta từng thích Lăng Tiêu Lạc sao? Cậu ta đối với Lăng Tiêu Lạc rốt cuộc có mấy phần thật? Mấy phần giả?
Không hiểu, tôi hoàn toàn không hiểu! Vì sao tính tình người cổ đại lại phức tạp như vậy? Vì sao không tiêu sái thẳng thừng như người hiện đại? Suốt ngày sống trong nghi kỵ, sống như vậy thật làm người ta khó chịu!
Lăng Tiêu Lạc…… Trong lòng cô ấy nghĩ gì? Tôi đột nhiên muốn biết. Có lẽ giây phút tôi nhập vào thân thể cô ấy cũng là lúc cuộc sống của cô ấy và Liệt Minh Dã bị thay đổi!