Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 12 : Phẫn nộ bùng nổ
Ngày đăng: 04:13 20/04/20
Sáng hôm sau……
Ăn sáng xong, ngoài nha hoàn tới giờ đi thu khay đựng thức ăn thì còn có một nha hoàn khác. Cô ta đứng ở trước bàn vênh váo tự đắc nói với tôi: “Theo ta trở về chỗ ở ban đầu của cô, thời gian ở cữ đã kết thúc!”
Nghe vậy, tôi đang uống nước liền ngừng lại, chén trà để bên môi không uống tiếp nổi. Tôi vừa chậm rãi dời chén trà đi vừa ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập sự khó tin.
Ở cữ vốn là một tháng, chỉ cho nửa tháng đã đủ hành hạ thân thể, giờ lại từ nửa tháng rút ngắn còn mười ngày! Thế là sao? Chê mạng tôi dài quá nên giúp tôi cắt giảm hay sao?
“Trừng cái gì mà trừng, thiếu gia phân phó, cô phải làm theo!” Cô ta khinh miệt trề môi dưới, vênh váo hả hê chỉ tăng không giảm.
Nghe vậy, trong lòng tôi lập tức lạnh buốt, tay cầm chén trà chậm rãi buông xuống, cả tay và ly đồng thời vô lực nện trên mặt bàn “cộp” một tiếng, khiến tim tôi run rẩy như rơi vào thâm cốc……
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua xót. Cuối cùng, Liệt Minh Dã vẫn tức giận, nếu không cần gì hành hạ tôi như vậy?
“Hừ, đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch, tới đây!” Bỏ lại câu nói độc ác, mắt cao hơn đỉnh, cô ta hất cằm lên tựa như con công kiêu ngạo bước ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của cô ta, tôi chỉ muốn cất tiếng cười to chứ không hề muốn khóc. Thái độ của Liệt Minh Dã lại một lần nữa đẩy tôi vào sự khinh bỉ của đám hạ nhân. Vẻ mặt vênh váo của cô ta rõ ràng như vậy, sợ là những ngày tháng bị bắt nạt của tôi lại đến nữa rồi.
Thôi, nếu đã không ở cữ, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước, dù là tốt hay xấu cũng đừng uổng công linh hồn mình xuyên không là được! Nghĩ đến đây, tôi buông chén trà xuống, đứng dậy đi theo cô ta.
Lan Uyển là nơi ở của tôi, kiến trúc cũng giống tiểu viện tinh xảo kia. Vốn tưởng rằng nơi này cũng không khá hơn chút nào, nhưng không ngờ lại sạch sẽ như vậy! Mặc dù không thể so sánh với tiểu viện tinh xảo, nhưng ít ra là một gian viện độc lập, trong viện còn trồng một ít hoa cỏ.
Tiếng thét chói tai của nha hoàn Ất biến thành kêu đau, biến thành nức nở nghẹn ngào, đã bị tôi đập đến vỡ đầu chảy máu.
Thấy bộ mặt cô ta đầy máu, tôi dừng tay, cầm thùng nước đứng lên lùi về phía sau một bước, giữ khoảng cách với cô ta.
“A…… Hu……” Cô ta nằm trên đất ôm mặt, không biết trên mặt là nước mắt hay là máu, hòa lẫn vào nhau.
“Tôi cho cô biết, sự chịu đựng của con người là có giới hạn! Không phản kháng không có nghĩa là tôi không biết tức giận, lại càng không có nghĩa là các cô có thể tùy ý cưỡi lên đầu lên cổ tôi làm mưa làm gió! Hôm nay lấy máu dạy dỗ cô, xem cô sau này còn dám dùng chiêu trò hạ lưu này vũ nhục tôi nữa hay không!” Tôi phẫn nộ gào lên, quơ quơ thùng nước, thùng ma sát với không khí, tạo ra tiếng gió vù vù.
“Cô…… cô…… hu hu…… Mặt của ta…… Mặt của ta……” Cô ta từ dưới đất bò dậy, vừa chỉ thẳng vào mặt tôi vừa che khuôn mặt đẫm máu của mình, thét chói tai, “Ta phải đi nói cho thiếu gia……”
Nghe vậy, trong cơn giận dữ, tôi giơ thùng nước đập lên người cô ta, “bốp” một tiếng đập trúng vai trái cô ta, khiến cô ta lại ngã xuống đất.
Con ngươi tôi co lại, duỗi tay chỉ vào cổng vòm rống giận: “Đi! Bây giờ cô đi nói đi! Nói cho cậu ta biết tất cả những gì tôi đã làm! Nếu cậu ta trừng phạt, tôi chấp nhận, từ nay về sau mặc cho các người bắt nạt! Nếu cậu ta không phạt, các cô chờ bị bắt đi ra ngoài đánh chết đi!!!” Hai chữ “đánh chết” cuối cùng tôi nhấn rất mạnh, hận không thể cắn nát răng trong miệng!
Chính tôi cũng đang đánh cược, đánh cược Liệt Minh Dã có vì nha hoàn ngông cuồng này mà trị tội tôi hay không. Những hành động và việc làm thường ngày của nha hoàn cậu ta biết rõ hơn ai khác, tôi làm như vậy chỉ là tự vệ! Không hơn!
Tôi vừa dứt lời, nha hoàn Ất lập tức im bặt, tay trái che mặt, tay phải che miệng. Con ngươi nhanh chóng co lại, sợ hãi: “A…… đừng…… đừng……” Một lúc lâu sau, cô ta hét như điên, lồm cồm bò dậy, chạy bán sống bán chết ra khỏi Lan Uyển.
Nhìn cô ta rời khỏi viện độc lập của tôi, tôi đứng trong viện ngẩng cao đầu, ngửa mặt lên trời cười dài, “Ha ha ha ha…… ha ha ha ha……” Xả giận xong trong lòng vô cùng thoải mái! Phát hỏa xong toàn thân dễ chịu! Nhưng mặc dù tôi cười lại có từng giọt từng giọt nước mắt đua nhau trào ra khỏi hốc mắt trượt xuống khuôn mặt. Tôi đã từng sống những ngày tháng như thế nào vậy?