Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 13 : Rốt cuộc cũng ngã bệnh

Ngày đăng: 04:13 20/04/20


Cười rồi, khóc rồi, phát tiết rồi, hơi sức không còn, hai chân không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, chán nản ngồi sụp xuống đất. Trên mặt còn sót lại nước mắt, tôi nâng bàn tay run rẩy chậm chạp lau đi.



Bùng nổ quá mức kịch liệt, cơ thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng và gìn giữ nên chậm chạp mãi đến bây giờ mới có cảm giác không chịu nổi. Cơ thể nặng nề như núi! Quét nhìn mặt đất, máu cùng quần lót, còn có thùng gỗ nằm ở khá xa, ba vật này là bằng chứng cho sự bùng nổ phẫn nộ của tôi lúc trước.



Ba đứa nha hoàn đã ngừng thét chói tai, chắc là bị người nào ngăn lại, dù sao hô to gọi nhỏ trong phủ cũng là việc nguy hiểm, dù là một hành động nhỏ chọc giận Liệt Minh Dã cũng sẽ khiến bản thân có nguy cơ mất mạng.



Tôi ngồi xổm trên đất hồi lâu mới chậm chạp đứng lên, tiện đà kéo ghế đẩu qua ngồi. Không giặt áo quần nữa, việc phải làm bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi phán quyết của Liệt Minh Dã. Tôi đã tạo ra động tĩnh quá lớn, không tin cậu ta không nghe thấy!



Nếu cậu ta vì nha hoàn mà trừng phạt tôi, như vậy không chỉ có lòng tôi chết, ngay cả lòng của “Lăng Tiêu Lạc” cũng sẽ chết. Nếu cậu ta không trừng phạt, như vậy cậu ta thật sự quan tâm “Lăng Tiêu Lạc”, ngầm cho phép hành vi bạo lực lúc trước.



Tôi không rõ mình nói vậy có đúng không, cậu ta quan tâm “Lăng Tiêu Lạc” ư? Như thực như ảo, không thể nào kết luận nổi.



Chờ đợi, Liệt phủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ, làm người ta thấp thỏm!



Mặt trời lên cao, treo trên đỉnh đầu. Tôi cảm nhận được ánh mặt trời giữa trưa, tầm mắt buông xuống, tiếp tục chờ đợi……



Giờ ăn trưa đã qua, chẳng ai đưa cơm đến, lòng tôi lạnh lẽo, rơi vào vực sâu, đau đớn tột cùng! Hết buổi sáng không ai đưa cơm, vậy chứng tỏ Liệt Minh Dã đứng về phía nha hoàn kia, sau này tôi chỉ có thể đợi trừng phạt rơi xuống!



Theo bản năng dùng hai cánh tay ôm lấy thân thể, rõ ràng mặt trời ở trên đầu mà lòng tôi lại như tro tàn, toàn thân lạnh lẽo. Tôi đã tự phán quyết cho mình, chỉ là phán quyết này hình như không chính xác!



Tiếng bước chân truyền vào tai, tôi run lên một cái, thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng vòm…… Chỉ thấy nha hoàn Giáp bưng khay thức ăn, lại gần mới phát hiện hai cánh tay và đôi tay cô ta không ngừng run rẩy, thậm chí chén đĩa trong mâm cũng run theo, phát ra âm thanh va chạm.



Tôi không thể tin điều mình đang thấy là sự thật, vội dụi mắt, dụi xong lại nhìn …… Không sai, là thật! Nha hoàn Giáp thật sự đưa cơm đến cho tôi!



Cô ta đi tới trước giếng, nhẹ nhàng đặt khay trên miệng giếng. Thẳng người, cúi đầu nói: “Thiếu gia giao phó, hôm nay cô phải giặt sạch đống quần áo này, phơi khô, nếu không, không được ăn tối.” Nói xong nâng mắt lên nhìn tôi, chỉ nhìn một cái rồi vội rũ mắt xuống.



Cái liếc mắt đó rất nhanh, nhưng tôi nhận ra sự sợ hãi và hốt hoảng ẩn chứa trong mắt cô ta. “Người bị chảy máu đâu?” Tôi nghĩ gì nói nấy, chẳng lẽ nha hoàn Ất đã……



Nghe vậy, cô ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, hai mắt trợn lên nhìn tôi. Trong đôi mắt kia lướt qua rất nhiều cảm xúc: e sợ, hoảng hốt, oán, hận… bốn cảm xúc này hòa vào nhau làm tôi hít vào một ngụm khí lạnh!


“Thật, ân sư là nguyên lão tam triều, khi còn sống kết giao rất rộng, dù quan trường hay người kinh doanh cũng đều quen biết. Ngày mừng đầy tháng Thương Sí sẽ rất náo nhiệt.” Anh ta gật đầu, nói thêm.



“Ha ha, thật tốt quá! Thật tốt quá!” Tôi cực kỳ vui sướng, đem mười ngón tay tái nhợt mảnh khảnh đặt chéo che trước môi, trái tim bị Liệt Minh Dã đả kích lại bắt đầu đập rộn ràng. Con trai, con trai của tôi, nó sắp đầy tháng! “Tướng quân, cám ơn huynh! Cám ơn huynh!” Tôi vui quá hóa khóc, vội vàng nói cảm ơn.



Anh ta cười gật đầu, ánh mắt nhu hòa, sóng mắt dịu dàng, không phải ánh mắt nam nữ giành cho nhau.



“Sao lại đối tốt với muội quá vậy?” Tôi không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, từ lần đầu gặp anh ta đã thấy anh ta không giống những người khác. Mặc dù là Tướng quân nhưng không ra vẻ quan lại, còn bình dị gần gũi, đặc biệt là đối với tôi.



Anh ta ngồi xuống bên bàn, nói: “Ta có một đứa em gái chưa đầy năm tuổi đã chết non, muội ấy nếu còn sống chắc cùng tuổi với muội.”



Nghe vậy, tôi ngẩn người, vừa kinh ngạc lại vừa tiếc hận, đột nhiên không biết nên nói gì……



Anh ta coi tôi như em gái của mình, có lẽ như vậy cũng không tệ, tôi xuyên không đến cổ đại không quen biết ai, không ai quý trọng, nếu có thể có một người anh trai không phải là chuyện tốt sao? Nghĩ đến đây, tôi có chút không xác định thử dò xét hỏi, “Lúc không có ai muội có thể gọi huynh là…… Nhiếp đại ca không?”



Anh ta không ngờ tôi sẽ hỏi câu này nên ngẩn ra, giật mình sau đó sảng khoái cười thành tiếng, “Ha ha ha ha, có gì không được?”



Đến lượt tôi ngớ ra, không ngờ anh ta lại đồng ý sảng khoái như vậy! “Thật sự…… Có thể sao?”



“Dĩ nhiên!” Anh ta trịnh trọng mà chậm rãi gật đầu, thành khẩn rõ ràng, không giả dối đáp lời.



Tôi mừng rỡ, không ngờ tùy ý thử dò xét lại có thêm được một người anh trai! “Cám ơn huynh, Nhiếp đại ca, muội thật sự vui mừng vô cùng!”



“Nếu không có ai thì ta gọi muội là ‘tiểu muội’ được không?” Anh ta chống khuỷu tay lên cạnh bàn, nắm tay nắm hờ chống trán, cười nhẹ nhìn tôi, biểu lộ sự quan tâm đối với người thân.



“Vâng!” Tôi dùng sức gật đầu, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, dưới đáy lòng có một dòng nước ấm đang lan ra. Tôi có anh trai, rốt cuộc đã tìm được một người coi tôi như người thân rồi!



Con trai, anh trai, đây chính là động lực sống mới của tôi!



Về phần Liệt Minh Dã…… Thuận theo tự nhiên thôi……