Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 14 : Vị khách bất ngờ

Ngày đăng: 04:13 20/04/20


Nhiếp Quang không nói dối, Liệt Minh Dã thật sự mời ngự y từ trong cung đến vì tôi!



Sau khi tôi tỉnh lại Liệt Minh Dã chưa lộ mặt lần nào, ngự y lại đến Lan Uyển mỗi ngày bắt mạch xem bệch cho tôi, cho đến năm ngày sau cơ thể của tôi có chuyển biến tốt hơn mới cáo từ hồi cung.



Đối với chuyện này, tôi luôn lặng im bởi vì không hiểu: Liệt Minh Dã đã có lòng vì sao không đến thăm tôi? Chẳng lẽ là do vẫn canh cánh trong lòng những lời tôi nói sau khi hoan ái sao? Chẳng lẽ vì cậu ta không bỏ được sĩ diện? Chẳng lẽ. . . . . . Nghĩ tới nghĩ lui, thấy cũng có khả năng.



Bảy ngày điều dưỡng, nhờ thuốc ở trong cung điều trị, bồi bổ sắc mặt tôi càng ngày càng khá lên, còn có thể xuống giường đi lại.



Nhiếp Quang gần như hôm nào cũng đến thăm tôi, nói chuyện giải buồn với tôi, có khi còn kể mấy chuyện thú vị cho tôi nghe, dỗ tôi vui vẻ. Nói thật, anh ta là người đàn ông tốt, người anh trai tốt, biết cách yêu thương người khác, không giống Liệt Minh Dã muốn làm gì thì làm.



Hôm nay là mùng năm tháng sáu, đầy tháng Tiểu Thương Sí, trong phủ từ mấy ngày trước đã vô cùng bận rộn, dường như chuyện đánh chết chưa từng xảy ra, ngay cả trên mặt nha hoàn hàng ngày đưa cơm cho tôi cũng có vẻ vui mừng.



Tôi ngàn trông vạn trông, ngàn chờ vạn chờ đợi đến hôm nay, chỉ muốn gặp lại con trai! Tôi không che dấu được vui sướng trong lòng, cười không khép miệng. Con tôi, ha ha, thật khiến người ta vô cùng yêu thương!



Vừa cười, trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ non nớt đáng yêu của Tiểu Thương Sí, đôi mắt nó giống Liệt Minh Dã, làm người ta nhìn không dứt ra được! Còn có khí thế không sợ bất cứ chuyện gì, bộ dáng nó vung nắm tay nhỏ khích lệ tôi lại hiện lên trước mắt. Nghĩ đến con, trái tim tôi trở nên thật mềm mại, thật ấm áp. . . . . .



Đang nghĩ, một bóng người đi đến trước mặt tôi, lập tức nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới, “Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.”



Nghe tiếng, suy nghĩ bị đánh gãy, tôi theo bản năng ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy nha hoàn nâng một cái khay, trong khay đặt một bộ váy màu vàng nhạt cùng hai cái hộp tử đàn nhỏ. Chiếc váy kia chỉ cần liếc nhìn một cái đã thấy chất liệu tinh tế, tính chất thượng thừa!



Đồ trên người tôi đều hết sức phổ thông, hiện nay đột nhiên có một bộ váy áo thượng đẳng đương nhiên giật mình. Tôi chỉ vào mình, khó tin hỏi lại, “Cho tôi?”



“Thiếu gia phân phó, lệnh cho cô thay quần áo.” Cô ta hơi cúi đầu, lặp lại lời nói lúc trước.



Xác định, thật sự là cho tôi! Tôi nhìn chằm chằm áo mỏng cùng hộp tử đàn nhỏ thật lâu mới hết kinh ngạc, chợt hiểu ra.



Chẳng trách, hôm nay là đầy tháng Tiểu Thương Sí, tôi là mẹ đương nhiên phải tham dự. Đã tham dự thì phải ăn mặc cho phù hợp, không thể làm mất mặt Liệt Minh Dã.




Lão tướng quân đã mất, trong số những kẻ chúc mừng có bao nhiêu người xuất phát từ thực lòng? Có bao nhiêu người là niệm tình cũ? Lại có bao nhiêu người là giả vờ? Rất nhiều vẻ mặt, tôi không thể đoán hết được, bởi vì tươi cười trên mặt ai cũng đều “Chân thành vô hại”. Dù vậy nhưng tôi biết trong lòng bọn họ tuyệt đối không giống như vẻ ngoài!



Theo bản năng nhìn về phía Liệt Minh Dã đang tươi cười bên cạnh, cậu ta nhận lời chúc mừng của mọi người, khéo đưa đẩy như một thương nhân dày dạn kinh nghiệm thương trường. Cậu ta đang cười, nhưng không phải xuất phát từ trong tim. Bản tính cậu ta thất thường, bây giờ cười cũng không phải thân thiết, mà là một loại giả tạo kín đáo.



Tôi lại quay sang nhìn Nhiếp Quang, anh ta giơ chén rượu lên với tôi, cười nhẹ.



Thấy thế, tôi bật cười, nâng chén chạm cốc từ xa, sau đó nhấp một ngụm. Tôi không chịu nổi rượu trắng cổ đại, cay, nồng, không ngọt lành tinh khiết và thơm như rượu vang.



Tiệc rượu mới không lâu, một nam đinh kích động tiến vào sảnh, cúi người nói nhỏ bên tai Liệt Minh Dã. Nói xong, chỉ thấy Liệt Minh Dã lập tức thu lại nụ cười trên mặt, nửa là nghiêm túc nửa giật mình. Đứng dậy, nhanh chóng cất bước về phía cửa phủ.



Hành động này khiến tất cả khách khứa ở đây khó hiểu, tiếng nói chuyện cười đùa lập tức ngừng lại.



Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt đuổi theo Liệt Minh Dã.



Cửa phủ mở rộng, cậu ta đi thẳng ra khỏi phủ, đứng ở bên ngoài nhìn phía xa bên phải. Ước chừng năm sáu giây sau, cậu ta bỗng nhiên hất vạt áo phía trước sang bên sườn, tiện đà cúi người, hai đầu gối quỳ xuống đất. Tư thế vén vạt áo anh tuấn phóng khoáng, mạnh mẽ bức người!



Thấy thế, khách khứa phát ra tiếng hít không khí, châu đầu ghé tai xì xào.



“Thảo dân Liệt Minh Dã cung nghênh Hoàng thượng!” Tiếng nói mạnh mẽ rõ ràng của Liệt Minh Dã khiến tất cả mọi người ngừng lại, trong phủ lặng ngắt như tờ.



Hai chữ “Hoàng thượng” làm tôi trợn mắt, vô cùng kinh ngạc. Chẳng qua là một bữa tiệc đầy tháng mà thôi, lại có thể khiến quân chủ một nước đích thân tới sao?!



Tôi thấy Liệt Minh Dã chống hai tay, dập đầu sát đất. Lập tức, tất cả khách khứa ở đây đều rời khỏi chỗ ngồi quỳ xuống đất cung nghênh.



“Em dâu, thất thần gì đó? Mau quỳ xuống nghênh đón thánh giá!” Đầu tôi mơ hồ, cho đến khi Nhiếp Quang đè thấp giọng nhắc nhở tôi mới như tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng quỳ xuống.