Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 17 : Hoàng thượng ban thưởng
Ngày đăng: 04:13 20/04/20
Bên Hoàng thượng không có động tĩnh, Liệt Minh Dã vẫn cứ quỳ. Nhìn cậu ta “quỳ” mà tôi rất bội phục, hai nén hương trôi qua, cậu ta không hề cử động, cho dù là ưỡn thắt lưng một cái cũng không. Chẳng lẽ, cậu ta không mỏi lưng sao?
Bên ngoài phòng khách khứa hoảng hốt, khi có người tìm hỏi Nhiếp Quang anh ta cũng ngậm miệng không đáp, khiến trong lòng những người đến chúc mừng vô cùng hoảng sợ.
Chân tôi đứng mỏi nhừ, muốn ngồi lại cảm thấy không ổn. Liệt Minh Dã quỳ, Nhiếp Quang đứng, tôi mà ngồi xuống thì còn ra thể thống gì nữa? Cho nên, tôi đành cố nhịn thôi.
Ước chừng một nén hương nữa trôi qua, Lương Đức Dung tay cầm phất trần chậm rãi đi tới. Ông ta đi tới hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tất cả đều hy vọng ông ta sẽ nói ra tiến triển mới nhất của sự việc hiện giờ.
Lương Đức Dung nhìn tất cả khách khứa xung quanh một lượt, bộ dáng như cười như không cực giống một lão hồ ly khôn khéo. Ông ta vừa đặt chân vào phòng, hai tay cầm cán cây phất trần đặt trước người, giọng nói the thé chói tai, “Liệt Minh Dã, Lăng Tiêu Lạc, Hoàng thượng tuyên gặp.”
Nghe vậy, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Liệt Minh Dã không chần chừ đứng dậy, lúc đứng lên cậu ta có hơi lảo đảo, hai đầu gối khuỵu xuống một chút.
Thấy thế, tôi vội vươn tay đỡ cậu ta. Quỳ bốn mươi lăm phút, cho dù luyện võ công từ nhỏ đi nữa cũng không thể chịu nổi cái lạnh dưới mặt đất, huống hồ xương đầu gối lại kề sát mặt đất như vậy!
Cậu ta không thèm nhìn đã đẩy tôi ra, hai chân khẽ run, sau khi đứng vững liền theo Lương Đức Dung ra sảnh.
Tôi lảo đảo lùi về phía sau, may có Nhiếp Quang đỡ lại. Tôi trừng mắt nhìn bóng lưng Liệt Minh Dã thầm cắn răng, vừa rồi dìu cậu ta thật phí công, cậu ta giận cá chém thớt như vậy cho ai xem?
“Em dâu, nhanh đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.” Nhiếp Quang nhẹ đẩy vai tôi một cái, ý bảo tôi bỏ qua chuyện không vui trước đó đi.
Tôi gật đầu, đi theo sau lưng Liệt Minh Dã và Lương Đức Dung.
Đi vòng tới tiểu viện tinh xảo trước đây sinh nở, hộ vệ canh giữ trong viện, bọn thái giám đứng hai bên trái phải ngoài cửa viện. Hoàng thượng và Trang phi ngồi cạnh bàn uống trà trong viện, hai người một trái một phải, Mục Cửu Sơn đứng ở phía sau Hoàng thượng.
Lương Đức Dung đưa tôi và Liệt Minh Dã vào phòng, đi đến bên cạnh Hoàng thượng, hai người chúng tôi quỳ xuống trước bàn.
Hoàng thượng đi đến trước giường, khom nửa người nhìn Thương Sí vung tay đá chân trên giường, ung dung nói, “Khoẻ mạnh kháu khỉnh, thật là khiến người ta yêu thích!” Nói xong, ôm nó lên.
Bị người lạ ôm, Thương Sí không khóc, mở đôi mắt đen láy nhìn anh ta.
“Hoàng thượng, nó thật đáng yêu.” Trang phi khẽ vuốt đôi má béo mập của Thương Sí, trong nụ cười tuyệt mỹ ẩn chứa sự chờ mong một sinh mệnh mới.
Hoàng thượng cười nhìn về phía bụng bằng phẳng của cô ấy, ghé vào bên tai cô ấy nói nhỏ.
Nói xong, gương mặt xinh đẹp của Trang phi đỏ bừng, đôi bàn tay trắng như phấn đấm nhẹ lên vai anh ta.
“Ha ha ha ha!” Hoàng thượng vui vẻ ra mặt, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết lộ ra sự sủng ái với cô ấy.
Lương Đức Dung mang một hộp bằng gỗ tử đàn đi vào phòng, dâng hộp gỗ đến trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhẹ nhàng đặt Thương Sí lên giường, cầm hộp gỗ mở ra, vật trong hộp lập tức hiện ra. Đó là một chiếc khóa trường mệnh ánh vàng lấp lánh và một miếng ngọc bội bình an nhẵn nhụi trong suốt!
Nhìn Hoàng thượng đeo khóa trường mệnh và ngọc bội bình an cho Thương Sí, trong lòng tôi không biết là cảm xúc gì, đột nhiên tôi rất muốn khóc. Tôi là mẹ của nó, nhưng lại cách nó quá xa! Hai mắt đau nhức, tôi quay mặt lấy tay dụi mắt, không cho nước mắt rơi xuống.
Khi quay đầu lại gặp ánh mắt trầm tĩnh của Liệt Minh Dã, chỉ là một cái nhìn lướt qua ngắn ngủi rồi cậu ta lại chuyển tầm mắt nhìn về phía Thương Sí, cánh môi khẽ mím lại.
Hoàng thượng ôm Thương Sí cùng Trang phi ngồi ở trên giường chơi đùa, trên gương mặt hai người họ đều tỏ vẻ rất yêu thích đứa bé này. Tôi thầm nghĩ, hay là Hoàng thượng chưa có đứa con nào. . . . . .
Hai người họ cùng chơi đùa với Thương Sí, chúng tôi đứng bên nhìn. Ánh mắt của tôi tập trung trên khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tiểu Thương Sí, trong lòng càng thêm hâm mộ. Nước mắt trào dâng, trong lòng chua xót, thật hy vọng lúc này người được ôm nó chính là tôi! Càng hy vọng tôi có thể gần gũi với con mình nhiều hơn, mà không phải xa cách vời vợi!