Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 18 : Cô không phải Lăng Tiêu Lạc
Ngày đăng: 04:13 20/04/20
Trong cơ thể Tiểu Thương Sí mang dòng máu của Lăng Tiêu Lạc và Liệt Minh Dã, tuy không phải con ruột tôi nhưng tôi lại không kìm chế được muốn gần gũi với nó! Có lẽ từ lúc xuyên không đến đây cùng với lúc tôi cố gắng sinh nó, giữa tôi và nó đã hình thành mối quan hệ khăng khít. Giây phút đó, tôi đã thực sự trở thành “Lăng Tiêu Lạc”!
Có ai làm mẹ lại không thể ôm con mình như tôi? Có ai làm mẹ mà muốn gặp con mình còn khó hơn lên trời như tôi? Nhìn Hoàng thượng, Trang phi chơi đùa vui vẻ với nó, tiếng cười và khuôn mặt hạnh phúc kia làm tôi đau lòng!
Tôi nhắm tịt hai mắt lại quay lưng đi, vội vàng bước ra ngoài, dựa lưng vào tường, một tay che miệng lệ rơi như mưa. Tôi không dám khóc thành tiếng, đè nén thật sự rất khó chịu!
Mẹ con liền tâm, tôi khóc Tiểu Thương Sí trong phòng cũng khóc theo. Đột nhiên khóc còn khóc rất bi thương! “Oa … oa …” Tiếng khóc to rõ đâm đau lòng tôi, tôi hoảng hốt, vội quay về phòng nhìn về phía giường. . . Chỉ thấy nó mở cái miệng nhỏ nhắn, nhắm hai mắt lên tiếng khóc lớn, đầu xoay trái xoay phải.
Hoàng thượng, Trang phi kinh ngạc, không hiểu vì sao một phút trước còn trời quang mây tạnh, lúc này lại giống như mưa to ập tới!
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, mọi người đều ngẩn ra.
Tiểu Thương Sí khóc thút thít làm tôi quên hết tất cả, một tháng nhớ nhung hóa thành dũng khí lao tới! Tôi đoạt lấy bé từ trong lòng Trang phi ôm vào lòng, khàn khàn dịu dàng an ủi, “Bảo bối ngoan, mẹ đây. . .”
Trán của bé cọ vào vạt áo tôi, đôi tay nhỏ bé vung lung tung, bắt lấy áo tôi không buông, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp thật đáng thương.
“Mẹ ở đây, đừng khóc. . . Đừng khóc. ..” Tôi cúi đầu cằm cọ lên cái trán mềm nhẵn của bé, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng nho nhỏ. Tôi chưa từng làm mẹ, nhưng bản năng lại thúc giục tôi dùng hết sức dỗ dành đứa bé đang khóc thút thít này.
Khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp chân thực của thân thể bé con, nước mắt tôi lại trào ra. Tôi khóc to bé cũng khóc to theo, nhận ra được điều này nên tôi đè cảm xúc vui trong lòng, kìm nén tất cả nước mắt đang chực trào ra!
Tôi nghĩ làm mẹ là vậy, không nỡ để con mình chịu bất kỳ tổn thương nào, càng không hi vọng con mình không vui vẻ!
Qua một lúc dỗ dành, tôi ngừng khóc, Tiểu Thương Sí cũng dần dần nín, ngoan ngoãn ngủ trong lòng tôi. . . . . .
Tôi thở phào một hơi, ôm bé con chậm rãi đi về giường, xoay người cẩn thận đặt bé con xuống, kéo chăn mỏng ra giữa giường đắp lên cho bé con. Đầu ngón tay khẽ vuốt hai má mềm nhẵn, lau nước mắt cho bé.
“Trên đời không có ý chí sắt đá, chỉ có e ngại. Nước chảy đá mòn.” Tôi cười nhẹ, nước chảy đá mòn, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
“Hừ, cô thật quá tự tin.” Cậu ta cười lạnh, cánh môi hiện lên độ cong làm người ta sởn gai ốc.
Tôi rùng mình một cái, nụ cười này khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống mấy độ. Đã là đêm tháng sáu mà vẫn còn lạnh như vậy!
Tôi tự nhủ đừng lùi bước, lùi bước sẽ vĩnh viễn không thể hưởng thụ được hạnh phúc gặp lại con! Vì thế, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của cậu ta, không sợ hãi!
Chúng tôi cứ nhìn đối phương như vậy, mỗi khi đối mặt với một phần lạnh như băng, thân thể của tôi lại lạnh đi một phần.
Sau một lúc lâu, đôi mắt sâu thẳm của cậu ta thong thả nheo lại một phần ba, lạnh lùng nói ra một câu kinh người, “Cô không phải Lăng Tiêu Lạc.”
Nghe vậy, tôi kinh hãi, thân thể thay thế đầu óc làm ra phản ứng trực tiếp. Dùng sức đẩy cậu ta, lùi về phía sau hai bước kéo dài khoảng cách quá mức thân thiết với cậu ta. Đôi mắt trợn tròn, tim cấp tốc đập “thình thịch”. Cậu ta dùng câu khẳng định, không hề có chút nghi ngờ nào! Đột nhiên tôi có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng có vài phần né tránh.
Cậu ta biết thì sao? Tôi và Lăng Tiêu Lạc vốn khác nhau! Lăng Tiêu Lạc không dám, tôi dám. Lăng Tiêu Lạc không có, sau này tôi muốn thay thế cô ấy có được! Bản chất khác nhau quyết định vận mệnh tương lai khác nhau!
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh lại, tầm mắt không tiếp tục né tránh nữa, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói từng câu từng chữ rõ ràng, “‘Lăng Tiêu Lạc’ trước kia đã chết, sau này chỉ có ‘Lăng Tiêu Lạc’ hoàn toàn mới!”
Cậu ta im lặng không nói gì. Tôi muốn thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng bóng cây lay động theo gió lại che mất khuôn mặt cậu ta, tôi đen không nhìn thấy gì.
Khi bóng cây rời khỏi khuôn mặt cậu ta cũng là lúc cậu ta xoay người đi. Nhìn bóng lưng cậu ta hòa vào bóng đêm, chung quy tôi cũng không thấy được gì, thậm chí còn không biết cảm xúc cậu ta có thay đổi hay không nữa.
Tôi và Lăng Tiêu Lạc là hai người hoàn toàn khác nhau, bí mật này sớm hay muộn rồi cũng lộ, chỉ không ngờ lại lộ nhanh như vậy, mới chỉ một tháng ngắn ngủn mà thôi!