Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 25 : Tôi nên làm gì đây
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Trưa hôm sau, tôi ngồi hóng gió dưới tán cây duy nhất trong Lan Uyển. Bóng cây che ánh mặt trời chói chang, có gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Nghe tiếng ve kêu, mỗi tiếng lại khiến tôi nhớ về thời thơ ấu….
Còn nhớ lúc nhỏ thích nhất là trèo cây bắt ve sầu, bắt chúng bỏ vào trong lọ, dùng nhánh cây nhỏ chọc chúng chạy tới chạy lui. Hoặc lấy sợi dây nhỏ buộc vào người chúng, tôi nắm lấy sợi dây để mặc bọn chúng bay ra khỏi lòng bàn tay. Ha ha, có cảm giác như chơi diều vậy.
Hình ảnh thời thơ ấu bướng bỉnh ùa về, tôi không nhịn được cười nhẹ ra tiếng. Nói ra thật xấu hổ, lúc nhỏ thật quá tàn nhẫn!
Ví dụ như:
Bắt con kiến đặt ở trên ngói, đốt nóng ngói khiến cho chúng nó thực sự trở thành ‘kiến bò trên chảo nóng’.
Bắt chuồn chuồn, bỏ đầu, cánh, đuôi, chỉ chừa phần thân giữa vuông vức, dùng thanh sắt nhỏ xiên thành “Mứt quả” đốt trên lửa.
Dùng dầu thông tưới quanh làm đuốc đốt tổ ong vò vẽ, đốt xong liền nín một hơi nhảy xuống nước, mặc cho ong vò vẽ bay toán loạn ở trên mặt nước.
Còn rất thích leo trèo, vì ăn trộm mấy quả táo đỏ chín mọng mà bị sâu róm leo lên người, khiến toàn thân ngứa ngáy.
Ăn trộm cá vàng ở trong ao bị ông nội phát hiện, lôi về nhà dạy dỗ một trận.
Ha ha, chuyện lúc nhỏ rất nhiều rất nhiều, có kể cũng không hết! Nhưng….khi rời khỏi quê cũ đầy kỷ niệm để chuyển vào trung tâm thành phố thì sự bình yên và thoải mái đấy cũng mất đi rồi….
Tâm trạng của tôi theo dòng hồi tưởng mà trở nên vui vẻ, cũng lại vì mất đi vui đùa mà ý cười dần tắt, trong lòng ngập tràn phiền muộn.
Đang lúc vui vẻ buồn bã đan xen tiếng bước chân hưng phấn truyền đến tai, suy nghĩ bị cắt ngang, tôi mở mắt nhìn về phía tiếng bước chân….Chỉ thấy Nhiếp Quang rẽ vào cổng vòm, vui vẻ cất bước đi tới.
“Tiểu muội!” Còn cách mấy bước chân đã lên tiếng gọi, tiếng dứt người cũng vừa đến nơi, anh ta bước tới trước ghế liền ngồi xổm xuống.
★
Tôi đặt rổ đầy hoa huân y thảo xuống đất, nằm dài giữa biển hoa tràn ngập cả ngọn núi này.
Hôm nay ánh mặt trời không gắt, từng đám mây lớn che bớt ánh mặt trời. Tôi lim dim nằm nghỉ tạm, sườn núi hơi nghiêng, nằm ở đây cực kì thoải mái.
Thể lực không tốt bằng lúc trước, hai lần sinh bệnh làm tôi ‘có lòng nhưng không đủ lực’, chỉ hái chút hoa huân y thảo cũng lười. Nếu muốn vai có thể gánh, tay có thể xách, sợ là cần thêm một thời gian nữa.
Từ ngày đó, giữa tôi và Liệt Minh Dã đã có sự thay đổi kỳ lạ. Cậu ta không sai tôi giặt quần áo, dọn dẹp, mà chỉ phụ trách hầu hạ cậu ta thay quần áo, rửa mặt, tắm rửa, ra phía sau núi hái huân y thảo. Cậu ta vẫn như bình thường, coi như chưa từng nghe chưa từng nhìn thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và Nhiếp Quang. Cậu ta lại đang giả bộ rồi!
“Ài….” Thở dài một tiếng, cậu ta làm như vậy là đang xin lỗi tôi sao? Không hiểu được tâm tư của cậu ta, chỉ có thể đoán bừa.
Như vậy cũng tốt, không cần làm gì có thể tĩnh tâm điều dưỡng sức khỏe, cớ sao lại không chứ?
Nằm một lúc có hơi buồn ngủ, trong mơ màng một giọt nước lạnh rơi lên mặt tôi. Cảm giác mát lạnh làm tôi tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, mở mắt ra đồng thời đưa tay lên lau má, không chỉ một giọt mà càng lúc càng nhiều. Một tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu, mưa đổ xuống như trút.
Sắc trời đã thay đổi lúc nào chẳng hay, giờ tôi mới chợt nhận ra. Thân thể tôi không chịu được lạnh, tôi không biết nếu dầm mưa thêm một trận thì thân thể tàn tạ này sẽ biến thành thế nào nữa!
Nghĩ vậy, tôi vội vàng xách giỏ hoa đứng dậy, lại quên mất mình đang ở trên sườn dốc, thân thể theo quán tính lao về phía trước, ngã lăn mấy vòng!
“A!” Giỏ hoa rơi xuống, tôi hét lên một tiếng, tim đập loạn nhịp, tôi theo phản xạ dùng hai tay bảo vệ đầu. Theo thời gian tôi cũng dần lăn chậm lại, giống như tảng đá lăn xuống sườn núi!
Trong lúc lăn xuống tảng đá, hoa cỏ cứa lên da thịt tôi. Khi tôi lăn đến cuối dốc trời đất đã đảo điên, đầu óc choáng váng, không kịp mở mắt nhìn xem tình trạng của mình lúc này thế nào thì bóng tối đã ấp đến. Một giây sau, tôi ngất lịm!