Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 26 : Hạnh phúc trào dâng
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Ý nghĩ hỗn loạn, huyệt thái dương giật giật, toàn thân đau như bị bánh xe nghiền qua. Cảm giác này kéo tôi từ trong cơn hôn mê về hiện thực!
Cố gắng mở đôi mắt đau nhức, khi mơ hồ tan đi đập vào mắt là màn lụa mỏng màu xanh, trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh nhàn nhạt. Tôi chuyển mắt nhưng động một chút mắt đã đau! Tôi theo phản xạ nhắm mắt, đợi cơn đau đi qua mới từ từ mờ ra. . . . . . Màn giường xa lạ, đây là đâu?
Nhìn màn lụa mỏng màu xanh một lúc lâu, tôi mới chớp chớp mắt. Tôi đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, ngón tay khẽ vuốt đệm giường, đệm mượt mà nhẵn nhụi, là chất liệu thượng đẳng!
Chuyển động cái cổ đã cứng ngắc, mắt nhìn ra bên ngoài giường, đập vào mắt là một gian phòng trang nhã. Từ bài trí và mùi trong phòng tôi đoán nơi này không phải phòng của con gái.
Không hiểu sao lại có mùi cỏ xanh, ngửi rất thoải mái, hình như có tác dụng an thần và giảm đau. Đau đầu, đau người ngửi một lúc lại có dấu hiệu giảm bớt, thật là thần kỳ!
Tình cảnh trước lúc hôn mê chợt hiện lên, sự chấn động lúc đó làm tim tôi bắt đầu đập nhanh. Chống khuỷu tay đỡ người dậy, tơ mỏng đắp trên người trượt xuống, quần áo đang mặc không phải là bộ lúc trước, chẳng biết đã được thay bằng bộ quần áo sạch sẽ từ lúc nào!
Mở cổ áo nhìn thân thể một lượt, những chỗ bị đá và cây cỏ cứa vào đã được bôi thuốc cao màu xanh.
Là ai đã cứu tôi?
Ngồi ở trên giường thất thần, mới tỉnh lại nên đầu óc tôi vẫn chưa được linh hoạt cho lắm.
Đang lúc thất thần, cửa “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra. Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên mặc quần áo màu xanh đi vào trong phòng.
Khi anh ta nhìn thấy tôi thì hơi ngừng bước, sau đó lại vội vàng đi về phía tôi, cũng vui mừng hỏi, “Rút cục cô cũng tỉnh rồi!” Vừa nói vừa đến bên giường ngồi xuống, gọn gàng linh hoạt đặt tay phải tôi lên gối bắt mạch.
Ánh mắt của tôi từ trên tay chuyển tới khuôn mặt anh ta. Anh ta tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt búng ra sữa đáng yêu, mi thanh mục tú, khóe miệng hơi cười, lúc cười còn có hai cái lúm đồng tiền trông rất đẹp mắt!
“Ừ, hết sốt rồi mạch tượng cũng vững vàng, thân thể đã không còn gì đáng ngại.” Anh ta chẩn đoán xong buông tay tôi ra, đôi mắt to trong trẻo nhìn tôi đăm đăm, nói tiếp, “Khí sắc cũng tốt hơn rồi, không tệ, không tệ!”
Thiếu niên nói không sai, tôi quả thực không biết nên trở về như thế nào, chỉ đi trong trang viên thôi đã mất rất nhiều thời gian, nơi này có thể so với “Đại Học Thanh Hoa Bắc Kinh”!
Khi đi ra ngoài, tôi còn cố ý ngửa đầu nhìn tấm biển treo trên cửa chính. Tấm biển lớn màu đỏ làm người ta líu lưỡi, chữ vàng trên biển càng làm người ta tán thưởng! Hai chữ “Sướng Viên” trong cương có nhu, đẹp đẽ vô song! Tôi đoán hai chữ này là do vị Thất gia kia viết, chữ cũng giống người, chắc chắn không sai được!
Xuyên qua một con phố, hai ngõ hẻm, đoạn đường về sau thì tôi nhận ra. Khi còn cách Liệt phủ một ngõ rẽ thì tôi dừng bước lại, cảm kích nói với thiếu niên, “Đưa tôi đến đây là được rồi, tôi tự về được, cám ơn huynh.” Năm ngày không về đã quá lắm rồi, nếu như lại bị ai đó nhìn thấy tôi đi cùng một thiếu niên xa lạ vậy tôi có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Anh ta hiểu tôi băn khoăn chuyện gì, sảng khoái trả lời, “Nhớ uống thuốc đúng giờ, gần hết thuốc thì đi tìm ta, cô nhớ đường chưa?”
“Ừ, tôi nhớ rồi.” Tôi cười gật đầu, tôi nhận biết phương hướng rất tốt, trí nhớ cũng không tệ, đi một lần sẽ không quên.
“Ta về đây, cô nhớ chú ý giữ gìn thân thể.” Nói xong, anh ta vui vẻ vẫy tay, nở nụ cười đáng yêu xán lạn như ánh mặt trời, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh ta, tôi không nhịn được cười ra tiếng, tính tình anh ta thật tốt hệt như mặt trời rực rỡ!
Anh ta đi chưa được bao xa bỗng nhiên quay lại, chạy chậm tới trước mặt tôi, vui vẻ hỏi, “Ta tên Thảo Hồ, còn cô?”
“Lăng Tiêu Lạc.” Tôi thoải mái nói cho anh ta tên của mình, nhưng nói xong lại thấy không ổn!
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi lần thứ hai, tôi dùng sức lắc đầu, nào có cô nương cổ đại nào lại nói cả họ cả tên cho một người con trai xa lạ? Cùng lắm cũng chỉ nói họ thôi, mà tôi lại. . . . . .
Gõ đầu mình một cái, tự nhắc nhở bản thân bây giờ là cổ đại, không phải tương lai nam nữ ngang hàng!
Đứng trước đôi sư tử bằng đá ở cửa Liệt phủ tôi hít vào một hơi rồi thở ra, mặc niệm trong lòng một, hai, ba, đi. Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa. Năm ngày không về không phải tôi cố tình, còn phải xem Liệt Minh Dã có cho tôi cơ hội giải thích hay không!