Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 32 : Liệt Minh Dã ghen

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Trước khi ngủ, Liệt Minh Dã cởi quần áo nằm lên giường, tôi lấy thuốc mỡ xoa đều lên vết thương của cậu ta.



Thuốc mỡ này dùng rất tốt, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, vết sẹo đen đúa xấu xí kia đã biến thành màu hồng nhạt, ngay cả da thịt xung quanh vết sẹo cũng khôi phục nhìn chẳng khác gì lúc chưa bị thương!



Tôi nghĩ Thảo Hồ chắc là một thần y ẩn dật, nếu không thì đã chẳng ở sâu trong Sướng viên.



Xoa thuốc mỡ, tôi lấy khăn lụa ra lau tay. Xong trách nhiệm bôi thuốc, tôi để cái bình sứ nhỏ vào chỗ cất.



“Đợi đã.” Liệt Minh Dã ngăn tôi lại, từ trên giường ngồi dậy, lãnh đạm hỏi, “Có phải cô báo cho Trang phi nương nương biết về chuyện của Dung phi với Đức thân vương không?”



Nghe vậy, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta, khẽ thở dài, nói, “Không, nếu tôi muốn nói thì cũng sẽ hỏi ý cậu trước.” Đương nhiên tôi kém cậu ta về khoản cung đấu, lại không có suy nghĩ nhạy bén. Tôi biết nếu tôi nói, cậu ta sẽ coi tôi thành cái gì, rõ ràng là. . . . . .



Cậu ta hài lòng gật đầu, nằm xuống giường, không nói gì nữa.



Tôi rời khỏi phòng đóng cửa lại, trở về Lan Uyển.







Đúng như lời Thảo Hồ, nội ngoại thương của Liệt Minh Dã mười ngày sau đã hồi phục như cũ, sau khi hồi phục cậu ta lập tức trở lại quân doanh của Nhiếp Quang.



Hôm nay hầu hạ cậu ta rửa mặt chải đầu xong, cậu ta không rời phủ ngay mà ở lại nói với tôi, “Đi theo ta đến Cúc Uyển.”



Nghe vậy, động tác mắc khăn của tôi đột nhiên dừng lại, kinh ngạc xoay người nhìn cậu ta.



“Muốn gặp Thương Sí thì đi theo ta.” Không để ý sự ngạc nhiên của tôi, cậu ta bỏ lại mấy chữ này rồi tự mình đi ra khỏi phòng trước.



Tim tôi đập “thình thịch” như điên, không kịp nghĩ nhiều qua loa cái khăn vải lên giá rồi chạy như bay đuổi theo cậu ta.



Trời ạ, không phải là cậu ta đồng ý cho tôi gặp tiểu Thương Sí đấy chứ?! Nghĩ đến khả năng này, tim tôi liền không thể khống chế được đập loạn nhịp, tuy chưa biết được đáp án chính xác nhưng tôi đã cười rất tươi.



Đi tới Cúc Uyển, đúng lúc Mục Liễu Nhứ đang ôm tiểu Thương Sí ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người chúng tôi thì dịu dàng cười khẽ.


“Ha ha, ý này thật hay!” Anh ta vui vẻ ra mặt, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đôi mắt trong suốt xinh đẹp sáng ngời, cả người tràn đầy sức sống.



“Nhanh đi rửa mặt chải đầu đi, dáng vẻ anh bây giờ thật buồn cười.” Tôi đánh giá anh ta từ đầu tới chân, anh ta bây giờ giống hệt ăn xin ngồi bên chân tường xin bố thí!



“Ha ha, đã để Lăng cô nương chê cười. . . . . .” Anh ta ngượng ngùng gãi gò má, “Cô nương chờ một chút, ta đi ngay đây.” Nói xong, đỏ mặt rời khỏi phòng thuốc.



Tôi cười xua tay, anh ta thật sự là yêu y thành si, thành cuồng. . . . . .



Không bao lâu sau, anh ta quay về. Đã rửa mặt chải đầu gọn gàng, tóc đen đã được búi lại chỉnh tề, thay bộ quần áo màu xanh sạch sẽ, trên gương mặt trẻ con đáng yêu là nụ cười sáng lạn như mặt trời.”Tôi đã chế xong thuốc mới rồi.” Anh ta vừa nói vừa đi đến ngăn thuốc trước quầy, lấy từ trong đó ra một bình sứ và gói thuốc.



Tôi lấy bình sứ chỉ còn có ba viên thuốc từ trong tay áo rộng ra, mở nắp bình lấy thuốc trong bình cho vào bình mới, trả bình cũ cho anh ta.



Anh ta cho bình cũ vào ngăn kéo, nói, “Đến đây, để ta bắt mạch cho cô.”



Tôi đưa tay phải đến trước mặt anh ta, bắt mạch, chẩn xong anh ta nhướn đuôi lông mày, cười nói, “Không tồi, thân thể cô đang dần dần khôi phục rồi. Cảm xúc trong thời gian này của Lăng cô nương không tệ, tâm trạng tốt cũng là liều thuốc hay giúp điều dưỡng!” Dứt lời, anh ta buông tay tôi ra.



Nghe vậy, tôi chỉ cười không nói. Anh ta nói không sai, gần một tháng qua tâm trạng của tôi quả thật rất tốt, tiểu Thương Sí là công thần lớn nhất!



Anh ta đang định mở miệng nói thì có người gõ cửa. Hai chúng tôi nhìn ra, chỉ thấy một a hoàn đứng trước cửa phòng.”Y sư Thảo Hồ, Thất gia mời ngài và vị cô nương này đến thư phòng.” Cô ấy cúi người hành lễ, vô cùng cung kính với Thảo Hồ.



Nghe vậy, trong lòng tôi vui vẻ, Thất gia đến đây, tôi có thể nói lời cảm ơn với ông ấy!



Thảo Hồ cười đồng ý, nói với tôi, “Ta đưa cô đến thư phòng.”



“Ừ.” Tôi gật đầu, cùng đi với anh ta.



Tiểu viện anh ta ở cách thư phòng không xa, giữa hai viện chỉ cách nhau một vườn hoa nhỏ. Khi đi tới vườn hoa đột nhiên tôi hơi căng thẳng, trong ấn tượng của tôi Thất gia luôn thần bí, hiện giờ tôi tới đây xin thuốc mới lại gặp được ông ấy, thật là lạ lùng!



Một tòa nhà nhỏ hai tầng được xây trong viện, Thảo Hồ dẫn tôi đến tầng hai, đứng ở ngưỡng cửa thư phòng gõ cửa.



“Vào đi.” Trong phòng truyền đến một tiếng nói khàn khàn, giọng nói này truyền qua hai tai vào thẳng não khiến tôi giật mình kinh hãi! Giọng nói này. . . . . . Là anh ta? !