Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 33 : Cạm bẫy và tranh cãi
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
“Lăng cô nương, vào đi.” Giọng của Thảo Hồ từ trong phòng vọng ra, kéo tôi thoát khỏi cú sốc trở về hiện tại. Tôi theo bản năng quét mắt về phía bên phải nhưng bên cạnh hoàn toàn trống không.
Trong lòng căng thẳng nắm chặt lại hai tay, tôi mím chặt môi nhìn tới vị trí bỏ trống kia. Nếu như Thất gia thật sự là người mà trong lòng tôi nghĩ, vậy thì phản ứng quá mức thất thố hiện giờ của tôi chắc chắn sẽ bị hoài nghi! Lúc vào phòng, chuyện duy nhất có thể làm chính là coi như không biết gì cả!
Nghĩ vậy, tôi hít sâu một hơi để điều hòa cảm xúc cùng nhịp tim đang đập thìch thịch của mình, dùng tốc độ cực nhanh để cho mình bình tĩnh lại. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ, cất bước đi vào trong phòng….
Khi tầm mắt chạm phải người đang ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn thì ngay lập tức tôi sững người, nụ cười trên môi liền cứng lại. Sững sờ chỉ trong chốc lát, tôi buột miệng thốt lên, “Đức Thân Vương?” Quả nhiên là anh ta!
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đức Thân Vương thoáng nở nụ cười nhẹ, lúc nhìn thấy tôi tỏ ra kinh ngạc thì khóe miệng càng nhếch lên cao hơn, thái độ không đứng đắn đều lộ ra hết! Trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên tia sáng khó hiểu, tia sáng ấy khiến cho lòng tôi hồi hộp không yên. Anh ta có ý gì? Tôi nhận thấy mình giả vờ đâu có sơ hở gì. Còn nữa, anh ta cũng đâu có biết tôi cùng Liệt Minh Dã đã tận mắt chứng kiến chuyện lăng nhăng của anh ta và Dung phi chứ!
Trong lòng tôi không ngừng âm thầm trấn an mình, bình tĩnh, bình tĩnh, không nên vì một nụ cười không biết là ý gì của anh ta mà rối loạn trận tuyến!
“Dân nữ tham kiến Thân vương!” Tôi cố nở nụ cười cứng ngắc tiến lên một bước khom người hành lễ. Ép mình hoàn hồn, động tác trơn tru không có chút sơ hở nào.
Tuy rằng mới gặp mặt công khai với anh ta một lần, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của anh ta, giả tạo long chủng chính là ví dụ tốt nhất! Anh ta rõ ràng có ý giựt giây Dung phi sinh con tranh giành hậu vị, không khó nhận ra ý nghĩa đen tối trong lòng. Tất cả những suy nghĩ này đột nhiên lướt qua trong đầu tôi, nhưng chỉ nằm ở trong đầu, không hiện lên trên mặt, mà cũng không thể để lộ!
“Hóa ra hai người quen biết à.” Thảo Hồ từ nghi ngờ chuyển thành tỉnh ngộ nở nụ cười, má lúm đồng tiền hai bên má trông thật đáng yêu.
Tôi khẽ cười với anh ta, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt anh ta. Anh ta trong sáng như vậy nhưng lại ở trong phủ của Đức Thân Vương, thật sự là lãng phí! Chẳng biết tại sao, tôi lại không coi anh ta và Đức Thân Vương là cùng một loại người, hơn nữa cũng không cho rằng anh ta sẽ “Gần mực thì đen”.
Từ lúc bước vào phòng cho đến bây giờ, trong thời gian ngắn tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy suy nghĩ trong đầu tới quá nhanh chóng. Tôi cố gắp đè nén không nghĩ đến những vấn đề trong đầu nữa, nếu tiếp tục nghĩ sợ là Đức Thân Vương sẽ hoài nghi!
“Thảo Hồ, xem Bổn vương mang gì đến cho ngươi này.” Đức Thân Vương cười tủm tỉm dời ánh mắt khỏi tôi, một tay đẩy chiếc hộp đàn hương lên sát mép bàn.
Thảo Hồ mở hộp đàn hương ra, hai vật trắng như tuyết đập ngay vào mắt. “Tuyết Liên! Tuyết Linh Chi!” Hai mắt của anh ta sáng lên, nâng chiếc hộp đàn hương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Động tác nâng chiếc hộp thật cẩn thận, anh ta đúng là kẻ yêu vật liệu!
“Nếu ngươi muốn, Bổn vương sẽ cho ngươi.” Đức Thân Vương nâng ly trà lên hớp một ngụm, thuận tay xoay xoay chiếc ly trong tay.
“Đa tạ Thất gia!” Thảo Hồ vui mừng khôn xiết, cầm hai bảo bối hiếm thấy quyến luyến không rời.
Câu hỏi hùng hổ của cậu ta làm tôi không trả lời được nhưng vẫn không nhịn được muốn giải thích cho Thảo Hồ, “Cậu không thể vì Đức Thân Vương mà đánh đồng Thảo Hồ vào hàng ngũ của kẻ xấu, tính tình huynh ấy thuần lương, hơn nữa đã cứu mạng của cậu, điểm này cậu phải biết rõ ràng!” Ngay cả tôi cũng không hiểu mình trúng tà gì lại cứ tin tưởng Thảo Hồ vô hại.
“Hừ….” Liệt Minh Dã hừ mạnh, hận không thể đem tôi ăn tươi nuốt sống, giận dữ quát, “Chết tiệt! Đừng có nói ơn cứu mạng với ta, nếu sớm biết hắn là người của Đức Thân Vương, ta dù có chết cũng không muốn hắn cứu!”
Lời này vừa nói ra tôi lập tức thấy được sơ hở trong đó. Sao lại là sớm biết? Chẳng lẽ cậu ta và Đức Thân Vương từng có quan hệ xâu xa nào đó sao? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại trái ngược, “Huynh ấy là người tốt, sẽ không hại tôi!”
Nghe vậy, cậu ta dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi chằm chằm, dùng hết tất cả giận dữ và phẫn nộ gầm lên, “Hắn sẽ không hại cô, vậy ta sẽ hại cô sao?” Bi thương nặng nề hiện lên trong đáy mắt.
Lúc này tôi mới nhận ra lời nói vừa rồi của mình sẽ làm cho người ta hiểu theo nghĩa khác, vội vàng sửa lại, “Cậu hiểu lầm, tôi không có ý đó!”
Cậu ta dùng lực hất tôi ra, làm tôi bị va vào bàn, bụng cũng bị đập đau!
“Cút! Cút! Cút ra khỏi phòng ta!” Cậu ta như một con mãnh thú bị thương vung tay, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng.
“Nghe tôi giải thích….” Không muốn cậu ta hiểu lầm, tôi ôm bụng mà nói.
Cậu ta không nghe, túm được cổ áo của tôi thô lỗ ném tôi ra khỏi phòng. “Bịch” một tiếng, tôi ngã xuống đất, xương cốt cả người như gãy vụn.
“Ta không muốn nhìn thấy cô! Cút…. cút…. cút….” Cậu ta bi thương gầm thét, cầm bình trà, chung trà, mâm đựng trái cây trên bàn ném về phía tôi.
Thấy thế, tôi kinh hãi, vội vàng né tránh những thứ “Vũ khí sắc bén” đủ có thể làm tôi bể đầu chảy máu đó.
Xem ra lúc này muốn giải thích cũng không được rồi, đối mặt với những “Vũ khí sắc bén” bay ra, tôi lồm cồm bò dậy né tránh. Sau lưng không ngừng truyền đến âm thanh vỡ nát của bình trà, chung trà, mâm đựng trái cây, còn có tiếng vang nặng nề của những đồ vật to lớn rơi xuống đất!
Một mạch về Lan Uyển, tôi bổ nhào lên giường, kéo chăn mỏng qua che kín đầu mình, trái tim siết lại từng cơn. Quan hệ với cậu ta mới có chút chuyển biến tốt đẹp, bây giờ lại vì Thảo Hồ mà cãi vã, cái miệng ngốc nghếch không biết chừng mực của tôi còn làm tổn thương cậu ta! Tôi thật sự là đồ phá hoại, làm gì hỏng nấy!
Ngoài viện loáng thoáng có tiếng gầm của Liệt Minh Dã vọng đến. Tôi níu chặt chăn mỏng co người lại, trái tim không ngừng run lên. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chẳng lẽ tôi và cậu ta không thể chung sống yên bình sao? Vì sao mỗi lần có chút chuyển biến tốt lại gặp phải biến cố!