Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 37 : Chết non và ngốc nghếch
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Xe ngựa chậm rãi đi về phía hoàng cung, tiếng cười từ trong long liễn truyền ra hầu hết đều là của Hoàng thượng, chỉ có một ít của Liệt Minh Dã. Xem ra quân thần hai người bọn họ nói chuyện với nhau thật sự rất hòa hợp.
Tiếng hít thở đều đặn lượn lờ xung quanh, Trang phi đã ngủ, mồ hôi lạnh trên người tôi cũng không còn tuôn như mưa nữa. Hàng ngũ dài dằng dặc chỉ nghe thấy tiếng cười của Hoàng thượng và Liệt Minh Dã, còn lại là tiếng xe ngựa lộc cộc.
Bên trong liễn rất ấm áp, nhưng tôi lại có chút bối rối, khép hai mắt lại. Lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mê thì cảm thấy một “Vật thể” lạnh lẽo bắt được tay tôi, giật mình, tôi cuống quít mở mắt, gương mặt trắng xanh đổ đầy mồ hôi của Trang phi đập vào mắt! “Nương nương!” Tôi giật mình, cầm lấy tay của cô ấy xoa xoa.
“Bụng….Bụng của bổn cung…. Ưm…. A….” Trang phi nói không ra lời, tay trái đặt trên phần bụng hơi nhô cao.
Thấy thế, trong đầu tôi xẹt qua một ý nghĩ, sau đó dùng sức nắm chặt tay của cô ấy, tình trạng bây giờ của cô ấy rõ ràng không ổn! Tôi vội vén rèm xe lên la lớn về phía long liễn vàng sáng lấp lánh phía trước, “Hoàng thượng…. nương nương động thai khí! Sợ là sinh non ….”
Vừa lời dứt, những tiếng cười bên trong long liễn ngừng lại, đội ngũ cũng dừng lại! Vén rèm xe lên, Hoàng thượng kinh ngạc nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chui vào phượng liễn, thô lỗ đẩy tôi ra, ôm Trang phi đang đau đến quằn quại vào trong ngực. “Ái phi!” Hoàng thượng kinh sợ kêu, trong giọng nói của anh ta chứa đầy sự hoảng hốt.
Tôi tựa vách xe men theo đó đi ra ngoài, Hoàng thượng ở đây thì không cần tới tôi nữa rồi. Vừa mới chui ra khỏi phượng liễn, một cánh tay liền ôm lấy eo tôi, một giây sau thân thể tôi bị nhấc lên lên, rơi vào một lồng ngực cường tráng ấm áp.
Dung phi, Ngọc phi, Tô phi, Như phi, bốn người từ phía sau ngó đầu ra, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ quan tâm và ưu sầu vì Trang phi. Trừ Dung phi đang mang nghiệt chủng, tôi vẫn không thể đoán được là ai trong ba người kia đã hạ độc, chỉ vì bọn họ giả vờ quá tốt! Có lẽ kẻ hạ độc là một người trong số ba người bọn họ, hoặc cũng có thể là ba người cùng liên thủ! Hoàng cung phức tạp lúc nào cũng có thể thay đổi như chong chóng!
Ánh mắt quét qua một lượt liền chạm phải ánh mắt như cười như không của Đức Thân Vương, tôi ngẩn ra, giật mình rồi mỉm cười lại, gật đầu coi như đáp lễ, sau đó thu hồi ánh mắt. Bên hông bị siết chặt khiến tôi có chút không thở nổi. Ngửa đầu lên đã thấy trong mắt Liệt Minh Dã hiện lên ý cảnh tôi ngoan ngoãn mà ngồi im không nên liếc trái liếc phải.
“Khởi giá, khởi giá, hồi cung nhanh lên….” Giọng nói khàn khàn của Hoàng thượng từ bên trong phượng liễn truyền ra đan xen cùng tiếng kêu rên đau đớn của Trang phi.
Nương nương sinh non không phải chuyện đùa, không ai dám chậm trễ, đoàn xe đuôi tiếp nhau khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất trở về hoàng cung.
Ngồi trên ngựa, khóe mắt tôi liếc nhìn về phía cửa sổ, tiếng rên đau đớn của Trang phi sắp sinh non như xát muối vào lòng. Có thể thấy rằng cô ấy đang rất hoảng sợ!
Không có mệnh lệnh của Hoàng thượng không ai dám rời khỏi, tất cả tụ tập chờ ở bên ngoài cung Minh Hỉ.
Tiếng kêu đau đớn của Trang phi làm người ta giật mình, hai tay tôi đan vào nhau toát mồ hôi thay cho cô ấy. Sinh non là chuyện không lớn cũng không nhỏ, có lẽ thai nhi sẽ được sinh ra, cũng có thể chết non, còn có khả năng nếu thai nhi sinh ra thì cũng không sống quá một tuổi rồi chết!
Hoàng thượng rốt suột không ngừng đi đi lại lại trong chính cung, bước chân nặng nề tràn đầy sự lo lắng. Tâm trạng của anh ta tôi có thể hiểu, dù sao để giữ được thai nhi trong bụng Trang phi anh ta đã rất cố gắng, cho dù là đồ ăn cũng kiểm tra cẩn thận, có thể thấy anh ta mong chờ sự ra đời của đứa con đầu tiên đến mức nào.
“Ha ha ha ha…. ha ha ha ha….” Tôi cười đến nỗi gục xuống bàn không đứng dậy nổi, lần đầu thấy Liệt Minh Dã lúng túng không biết phải làm như thế nào như vậy. Con trai là của cậu ta, cậu ta không thể ngược đãi con trai của mình được, chỉ có thể thúc giục thằng bé buông tay mà thôi. Từ vẻ mặt của cậu ta cũng biết, Tiểu Thương Sí còn nhỏ làm sao biết khống chế sức tay đang túm tóc của Liệt Minh Dã chứ, chỉ thấy vui mà nghịch.
“Mục tỷ tỷ, lần sau không cho phép tỷ ôm nó ra đây nữa! Không cho phép để nó tới gần đệ nữa!” Liệt Minh Dã cực kỳ tức giận vỗ lên tay của Tiểu Thương Sí, ném thằng bé về cho Mục Liễu Nhứ giống như đang tránh rắn rết vậy.
“Phụt…. ha ha ha ha….” Tình cảnh này làm hai chúng tôi cười thêm một trận nữa, nhìn bộ dạng căm tức mà lúng túng của Liệt Minh Dã quả thực rất buồn cười!
“Không được cười, dùng bữa!” Cậu ta tức giận vỗ bàn, bát đĩa trên bàn chấn động kêu loảng xoảng. Quát xong cậu ta tức giận cầm đũa và cơm vào miệng, giống như đang trút giận vậy.
“Nha! Nha! A!” Tiểu Thương Sí vươn tay lên kéo tay cậu ta, vẫn không quên sự thích thú khi kéo tóc phụ thân mình.
“Bảo bối ngoan, muốn bắt nạt phụ thân thì phải mau chóng lớn lên học tập bản lĩnh, đến lúc đó con tha hồ mà kéo tóc phụ thân….” Tôi cười gian, vui vẻ dạy dỗ những điều xấu xa cho Tiểu Thương Sí.
Vừa dứt lời Liệt Minh Dã đột nhiên ngừng đũa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tôi rồi sau đó lại nhìn Tiểu Thương Sí, Mục Liễu Nhứ cũng nhìn thằng bé.
Tiểu Thương Sí không ồn ào, không lộn xộn, nghiêng đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn Liệt Minh Dã, nhìn Mục Liễu Nhứ một chút, một lúc sau nhếch miệng cười to, lộ ra phần lợi hồng hồng mềm mại đáng yêu, cũng lớn tiếng kêu, “A!”
Thằng bé như hiểu lời tôi giơ hai tay tán thành, mà Liệt Minh Dã lại chậm chạp quay đầu hung hăng trừng mắt với tôi, ánh mắt kia giống như đang lên án mạnh mẽ.
Tôi giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của cậu ta, gắp một miếng gan bỏ vào trong miệng nhai, vừa nhai vừa cười híp mắt lẩm nhẩm, “Ừ, tay nghề của đầu bếp lại tăng thêm một bậc rồi, thật ngon.”
“Trời ạ, hai người thật là!” Mục Liễu Nhứ ngạc nhiên kêu lên, vẻ mặt bất ngờ, sau đó cô ấy cứ cười không nói gì.
Mặc cho hai người họ một kẻ trừng mắt, một kẻ thì cười, tôi cứ ăn đồ ăn của tôi, không thèm để ý.
Dùng xong bữa tối, Mục Liễu Nhứ ôm Tiểu Thương Sí đang ngủ trở về Cúc Uyển, còn tôi ở lại hầu hạ Liệt Minh Dã tắm rửa.
Vì bữa tối tôi “Bao che con hành hung” nên giờ cậu ta cứ lạnh mặt hờ hững với tôi, làm tôi không khỏi buồn cười, cậu ta thật trẻ con. Khi con trai trưởng thành thì cậu ta cũng sẽ trưởng thành hơn, con trai dù có bản lĩnh cũng vượt qua được cậu ta sao? Thằng nhóc ngốc nghếch, chỉ biết giận dỗi với tôi thôi, thật đúng là không có tiền đồ mà.