Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 38 : Nhớ nhung đáng sợ

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Buổi chiều, tôi ngồi ở bên bàn may quần áo mùa đông cho Tiểu Thương Sí. Khóe miệng tôi khẽ cong lên cười. Tôi đã từng hỏi ý kiến Liệt Minh Dã, cậu ta không cự tuyệt cũng không đồng ý, tôi đơn giản coi như cậu ta ngầm đồng ý.



Mấy ngày qua ngoại trừ hầu hạ cậu ta và dùng bữa, tôi đều nhốt mình trong phòng vội vàng may quần áo. Ở tương lai tôi đã may rất nhiều quần áo cho người khác, còn lúc này tôi đang tự tay may cho con trai, tâm trạng hoàn toàn bất đồng. Trong lòng ngọt ngào như được bôi mật đường vậy!



Tôi vừa may, trong đầu vừa hiện ra bộ dáng đáng yêu nghịch ngợm của Tiểu Thương Sí, không kìm chế được tình cảm của người làm mẹ tôi cười ra tiếng. Tính tình thằng bé tốt hơn Liệt Minh Dã nhiều, không cuồng bạo giống Liệt Minh Dã, lại càng không dở dở ương ương giống tôi.



Đang cười, cửa phòng bị gõ vang, tôi tạm dừng may ngẩng đầu, đáp, “Vào đi.”



Cửa mở, nha đầu đưa một người tới. Người này làm nụ cười của tôi tắt ngúm!



“Nô tài ra mắt Lăng cô nương.” Lai Hỉ tay cầm phất trần đặt trước ngực, khom người thỉnh an, khuôn mặt mỉm cười lại có vẻ gượng ép.



Tôi cố gắng cười gượng, mặc dù cười nhưng trong lòng lại như chìm xuống đáy cốc. Ông ta là thái giám bên cạnh Trang phi, lần này đến sợ là. . . . . .



Nha đầu lui ra, Lai Hỉ bước lên một bước khẽ nói với tôi, “Nương nương mất con bệnh nặng, bên cạnh thiếu người tri tâm, nô tài đặc biệt truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, mời cô nương vào cung làm bạn với nương nương.”



Ông ta vừa dứt lời lòng tôi trầm xuống, thở dài trong lòng, cái gì phải tới thì vẫn tới!



Liệt Minh Dã mặc dù đã ra lệnh cho tôi không có chuyện gì thì ít vào cung thôi, nhưng nay xem ra cũng chỉ uổng công. Nếu mọi chuyện đều như cậu ta mong muốn, vậy cung đã không còn là cung nữa rồi!



“Làm phiền công công chuyển lời. Mời công công ra tiền thính chờ một lát để dân nữ thay quần áo rửa mặt chải đầu, dặn dò quản gia rồi sẽ theo công công vào cung.” Tôi không có quyền cự tuyệt, làm theo khẩu dụ mới là thượng sách.



Ông ta gật đầu cười khẽ, rời khỏi uyển.



Buông quần áo đã may được một nửa, tôi đóng cửa phòng, tựa vào ván cửa thở dài, “Ai. . . . . .” Đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, con đường phía trước tối đen, bụi gai dầy đặc, không tìm được phương hướng, không biết chặt bỏ bao nhiêu bụi gai mới có thể nhìn thấy ánh sáng.



Tôi chậm rãi tới tủ quần áo, chọn một bộ quần áo màu hồng thay cho bộ đồ mộc mạc trên người. Ngồi trước bàn trang điểm bôi một lớp son nhạt, lấy trâm ngọc Trang phi ban cho từ hộp trang sức ra đeo lên. Trang điểm xong tôi nhìn người con gái đoan trang trong gương, càng đoan trang càng cảm thấy lạnh lẽo. . . . . .
Đứng ở bên ngoài tiểu điện, Thảo Hồ hạ giọng vui vẻ nói, “Lăng cô nương, thật không ngờ lại gặp được cô ở trong cung, hai tháng nay cô thế nào?”



Tôi cười cong cong đôi mắt, gật đầu trả lời, “Tốt lắm.” Hai tháng không thấy, anh ta vẫn thẳng thắn như trước. Anh ta vừa nãy còn cẩn thận đối đáp với Hoàng thượng, tôi còn tưởng rằng anh ta đổi tính rồi.



“Nào, để tôi bắt mạch cho cô, xem thân thể cô điều dưỡng thế nào.” Nói xong, anh ta rất tự nhiên cầm tay tôi bắt mạch.



Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh ta, lại thấy nụ cười trên mặt anh ta càng ngày càng tươi. Anh ta vui mừng nói, “Thân thể cô khôi phục còn tốt hơn dự tính, xem ra không đến một năm sẽ vô cùng cường tráng!”



Nghe vậy, tôi bật cười, trêu ghẹo chế nhạo, “Huynh coi tôi là trâu sao? Còn thân thể cường. . . . . .” Đang nói, đôi mắt tôi lại thoáng nhìn thấy bóng người đứng trước cửa điện, chữ “Tráng” cũng mắc kẹt trong cổ họng không phát ra được.



Thấy tôi nhìn cửa điện giật mình thất thần, Thảo Hồ theo tầm mắt tôi nhìn qua.



Liệt Minh Dã đứng ở cửa điện bình tĩnh nhìn chúng tôi, bởi vì ánh nến trong điện không quá sáng, cậu ta lại đứng ở cửa điện nên tôi không thấy rõ vẻ mặt cậu ta lúc này, chỉ biết cậu ta đang nhìn chằm chằm tay Thảo Hồ nắm tay tôi.



Thấy thế, tôi theo bản năng rút tay lại rụt về dưới tay áo, làm xong mới nhận ra hành động này giống như “có tật giật mình”!



Không khí trong tiểu điện đột nhiên có chút nặng nề, có chút lạnh lẽo, ngay cả ngọn nến kia cũng cảm nhận được hàn ý phập phùng lay động, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.



Thảo Hồ không hiểu vì sao tôi và Liệt Minh Dã nhìn nhau mà không nói, buồn bực khẽ gãi gò má.



Tôi muốn thấy rõ vẻ mặt của Liệt Minh Dã nhưng lại bị bóng tối che phủ không thể nhìn rõ. Khi tôi bước lên cậu ta lại xoay người rời đi.



Tôi sững lại, nhìn bóng lưng cậu ta biến mất có chút hoảng hốt. Hôm nay tôi vừa vào cung, đến tối cậu ta lại theo tới, là tới đón tôi sao? Hay là muốn dặn dò tôi sợ tôi lại tự cho là thông minh tìm thêm càng nhiều phiền toái?



Thật khó hiểu, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy lẳng lặng rời đi rồi. . . . . .