Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 58 : Ngòi nổ phản bội
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Mặt trời chiều ngả về tây, chúng tôi dừng chân tạm nghỉ. Bên trái là những dãy núi chập chùng, bên phải là một khu rừng, trước đó không xa là ngã ba đường, tầm nhìn đều được nắng chiều bao phủ. Tối nay, chúng tôi nghỉ chân ở nơi hoang vắng này.
Tiểu Thương Sí chơi đùa cả ngày đã mệt lả. Tôi cẩn thận đặt thằng bé nằm lên giường nhỏ trong xe, đắp kín chăn cho nó, lấy quạt quạt nhẹ xua cái nóng và đề phòng bị côn trùng đốt nữa.
Một nhóm tướng sĩ đi nghỉ, một nhóm vào núi săn thú, một nhóm cùng Thảo Hồ, Mục Liễu Nhứ đi nhóm lửa. Liệt Minh Dã đứng ở ngoài xe quan sát động tĩnh xung quanh, phân công rõ ràng cho từng người.
Khoảng hai nén hương, mùi cơm ngòn ngọn lượn lờ trong ko khí, bay qua cửa sổ xuyên vào màn xe, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy đói.
Tôi vén rèm xe lên thò đầu ra, chỉ thấy họ đang nấu mấy nồi cháo lớn, màu trắng trong chạng vạng tối có vẻ rất bắt mắt, để lại trên mặt cháo một tầng sáng mờ.
Tướng sĩ lên núi săn thú làm đồ ăn lần lượt trở về, đa số là thỏ với gà rừng, còn có vài con chim tước hoang trên núi. Các tướng sĩ tay chân nhanh nhẹn, động tác thành thạo, không bao lâu sau đã xử lý xong đống thú, lấy nhánh cây xuyên qua bắc lên giá nướng.
Mùi thịt thơm phức và hương cháo quyện vào cùng tấn công cái bụng đói. Tôi chỉ thấy nước bọt tự động trào lên rồi lại bị nuốt xuống ừng ực.
“Cơm xong rồi.” Liệt Minh Dã xốc màn xe lên gọi, tôi buông cửa sổ xuống, lấy cây quạt trong xe quạt một lát để phòng còn có muỗi rồi mới để quạt xuống, xuống xe.
Uống cháo, ăn thịt thú hoang, kèm dưa muối, bỗng nhiên tôi cảm thấy ngủ dã ngoại như thế này cũng không tồi. Ăn những đồ ăn hàng ngày chán rồi, thỉnh thoảng nếm chút món ăn hoang dã thế này cũng tốt!
Đi cả một ngày, các tướng sĩ đều mệt mỏi, ba nghìn quân sĩ thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Tôi với Mục Liễu Nhứ dùng nước suối rửa sạch chân trước, rồi đến lượt Liệt Minh Dã và Thảo Hồ. Khi Thảo Hồ cởi tất và giày lộ ra lòng bàn chân, tôi lập tức oa một tiếng, chỉ vào gan bàn chân anh ta kinh ngạc nói, “To thật! Tròn thật!” Một vết bớt ở ngay chính giữa có kích thước to bằng một quả trứng gà, nhìn dưới ánh lửa còn thấy là màu đỏ!
Anh ta giơ chân lên nhìn vào lòng bàn chân mình, nhìn xong còn ôm dùi phải quét ngang một vòng về phía chúng tôi, quét xong lại đặt vào trong bồn nước, nói, “Từ nhỏ ta đã có vết bớt này rồi, mới đầu ta cũng sợ vì chưa bao giờ thấy vết bớt to như thế, lại còn ở lòng bàn chân.”
“Đúng, đúng, tôi cũng chưa thấy! Lại còn tròn như thế!” Tôi gật đầu phụ họa, đừng nói là nhìn thấy, nghe cũng chưa hề nghe thấy luôn!
“Vì vết bớt này ta còn đi hỏi sư phụ, lúc ta còn rất nhỏ ông ấy đã tính mệnh cho ta, nói cả đời ta không đại họa không đại nạn nhưng lại liên tục có họa nhỏ. Có thể sống đến chín mươi chín tuổi, đều do vết bớt này quyết định.” Anh ta vừa nói, tay vừa đỡ cằm nhớ lại.
“Sao lại. . . . . . Thần kỳ thế được? !” Tôi chớp mắt hai cái liền, không tự chủ được nhìn xuống chân anh ta.
“Sư phụ của ta là thế ngoại cao nhân, ông nói chuẩn không sai đâu!” Anh ta thả tay xuống, nở nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, trong mắt lóe lên sự tin cậy và kính trọng ông lão ấy.
“Nghe huynh nhắc tới sư phụ, vậy ông ấy đang ở đâu vậy?”
Nghe vậy, Thảo Hồ sụp đầu vai xuống, cúi gằm mặt thở dài một tiếng, ỉu xìu nói, “Năm ta mười lăm tuổi sư phụ đi vân du tứ hải, đến nay đã ba năm rồi vẫn chưa gặp lại nhau.”
“Ơ. . . . . .” Tôi nghẹn lời, không biết nên nói gì nữa.
“Có duyên thì sẽ gặp lại.” Liệt Minh Dã đột nhiên nói.
“Đúng, có duyên thì sẽ gặp lại!” Tôi vội phụ họa.
Thảo Hồ ngẩng đầu, hai lúm đồng tiền bên quai hàm vừa sâu vừa đáng yêu, không ỉu xìu như lúc trước nữa, vui vẻ nói, “Sư phụ sống lâu, ta còn trẻ, sẽ có cơ hội gặp lại thôi!”
“Ừ!” Tôi gật đầu, cười theo anh ta.
Nghe Thảo Hồ khen sư phụ anh ta trên thông thiên văn, dưới rành địa lý; hiểu rõ cổ kim; biết cả những chuyện kỳ bí, biết xem bói, là vị đạo sĩ kỳ lạ tài năng hiếm có. Không biết tôi có cơ hội được nhìn thấy phong thái của ông ấy không nữa?
Mục Liễu Nhứ ngồi xổm xuống chơi cùng bé con, tôi đưa tay lên trên lông mày làm mái che nắng nhìn ra xa. Ánh mặt trời chiếu xuống, khiến biển cỏ xanh lấp lánh trong vắt. Lúc lơ đãng tôi thoáng nhìn thấy một bóng dáng đang giục ngựa đến đây, bóng dáng kia. . . . . . Có hơi quen!
Làn da màu lúa mạch, tóc bay phấp phới, mắt sáng lấp lánh, vẻ ngoài vừa ngả ngớn vừa cao quý, trong số những người tôi quen biết chỉ thấy đúng một người như vậy, đó là anh chàng vô cùng thích Liệt Minh Dã – Lưu Hán Thanh!
Nhìn thấy anh ta, tôi lập tức nhớ đến câu nói của Lâm Tiêu đêm qua. Nếu không có anh ta, Liệt Minh Dã sẽ không bị Hoàng thượng nghi ngờ! Trong lòng tôi có oán, cho nên sắc mặt không được tốt cho lắm.
Lưu Hán Thanh giục ngựa dừng phía trước, nhướn mày nói với tôi, “A, vẻ mặt đấy là sao? Chẳng lẽ ta trêu chọc gì cô nương à?”
Tôi hừ lạnh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Huynh tâm sự vơi Vân công tử thế nào rồi?” Nghĩ anh ta và Vân Phong có thể là cùng một loại người, sắc mặt tôi càng khó coi hơn. Không thấy xe ngựa trên núi, tôi nghĩ Vân Phong vẫn còn sống.
“Vân huynh đã đi từ ba ngày trước rồi, hai chúng tôi chỉ nói chuyện về âm luật, chẳng nói gì khác nữa.” Anh ta xoay người xuống ngựa, đôi mắt sáng rực thành thật không nói dối. Dứt lời anh ta nói tiếp “Ta kết bạn đương nhiên là có chừng mực.”
Anh ta nói thế hóa ra là tôi không đúng, tôi nheo mắt lại, sao lại cảm thấy trong câu nói của anh ta có ý gì đó?
“Thằng nhóc kia không đi cùng cô à?” Anh ta nhìn xung quanh tôi.
“Thiếu gia có việc, không rảnh.” Tôi thờ ơ nói, vừa dứt lời thì bắp chân bị ôm lấy. Cúi mặt nhìn xuống, chỉ thấy Tiểu Thương Sí đang ngửa đầu nhìn hai chúng tôi.
Thấy thế, chưa đợi tôi phản ứng, Lưu Hán thanh đã ngồi xổm xuống, vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào đầu mũi Tiểu Thương Sí, “Giống cha nó lắm!” Giọng điệu anh ta rất khẳng định, cho dù tôi có muốn nói dối cũng không thể, hơn nữa Tiểu Thương Sí quả thật càng lớn càng giống Liệt Minh Dã .
Mắt Tiểu Thương Sí chớp chớp lấp lánh nhìn anh ta, vươn tay giữ lấy nắm tóc bị gió thổi trước ngực anh ta, cười ha ha lộ ra hai cái răng cửa nói, “Lông lông!”
Nghe vậy, Lưu Hán Thanh thất thần, thất thần xong rồi cười mắt híp lại, nắm lấy cái tay đầy thịt của bé con, “Sai, không phải là lông, là tóc!”
Tiểu Thương Sí nghiêng đầu, hỏi lại, “Tóc?”
“Đúng, tóc!”
“Tóc. . . . . . Tóc?” Tiểu Thương Sí đọc hai chữ ‘tóc’ liên tục, phát âm rất chính xác.
“Ha ha, thật thông minh!” Lưu Hán Thanh xoa cái đầu nhỏ của thằng bé khen ngợi, làm thằng bé nhếch miệng cười, “A…”
Thấy hai người họ có hỏi có đáp, Lưu Hán Thanh tiếp tục dạy tiểu Thương Sí nói chuyện, tôi không khỏi trợn tròn mắt. Cuối cùng lại là thằng bé hóa giải không khí bất hòa lúc trước!
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, nhìn lại, chỉ thấy bốn người tùy tùng của Lưu Hán Thanh đang chạy tới, ghìm cương dừng ngựa.
Lưu Hán Thanh nhẹ nhàng tách cái tay nhỏ của Tiểu Thương Sí đang nắm tóc anh ta ra, đứng lên nói với tôi, “Thằng nhóc kia tên là gì?”
Tôi vừa ôm lấy Tiểu Thương sí, vừa tránh câu hỏi, “Để chính cậu ấy nói với anh đi.” Nói xong xoay người đi.
“Chờ đã!” Anh ta ngăn lại, bật cười, “Cô nương không ngại nói họ tên mình chứ.”
Nghe vậy, tôi cúi đầu suy nghĩ, một lát sau trả lời thành thật, “Lăng Tiêu Lạc.” Dứt lời tôi ôm tiểu Thương Sí cùng Mục Liễu Nhứ đi khỏi đấy, phía sau vang lên tiếng Lưu Hán Thanh xoay người lên ngựa và tiếng vó ngựa chạy xa dần.
Tôi không biết lần lặn lội đường xa từ Hoàng Thành đến biên giới Đông Nam này đã trở thành ngòi nổ trở mặt giữa Liệt Minh Dã và Hoàng thượng! Lại càng không biết Lưu Hán Thanh từ kình địch trở thành bạn thân cả đời của Liệt Minh Dã! Lại càng không biết Lưu Hán Thanh là. . . . . . Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong bất ngờ!