Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 59 : Chà đạp vũ nhục
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Trở lại doanh trướng thì đã gần giữa trưa, tôi lau mặt, lúc đang vắt khăn vải thì tấm rèm bị vén lên phát ra tiếng. Tôi dừng tay nghiêng đầu sang nhìn thì thấy Liệt Minh Dã đi vào với sắc mặt rất khó coi. Cậu ta đi thẳng tới trước giường ngồi xuống, sắc mặc còn tệ hơn hôm qua lúc nghe nói Hoàng thượng nghi ngờ!
Thấy thế, tôi lại thấm ướt khăn vải, vắt bớt nước rồi đi về phía cậu ta, phủ lên khuôn mặt đang nhăn nhó của cậu ta, lau nhẹ. Cậu ta không nói không động, mặc cho tôi vừa chà vừa lau. Lau xong, tôi lấy khăn vải ra rồi nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Cậu ta mím môi không lập tức trả lời, buồn bực một hồi lâu mới nghiên răng nghiến lợi nói, “Đức Thân Vương lệnh cho ta cùng với ba ngàn tướng sĩ rèn binh khí!” Dứt lời, một luồng khí tức giận phun ra từ hai lỗ mũi, hai tay nắm thành đấm kêu răng rắc.
Nghe vậy, tôi trợn tròn mắt, đứng bật dậy, lửa giận trong lòng sôi sùng sục, tức giận mắng, “Hắn thật quá đáng! Đây không phải là cố ý làm nhục cậu sao?” Liệt Minh Dã dù nói thế nào cũng là Phó soái dưới trướng Nhiếp Quang, cậu ta lấy được danh hiệu này cũng là nhờ thực lực. Hoàng thượng phái cậu ta tới đây giám thị đã quá phí phạm nhân tài rồi. Bây giờ còn hay hơn, Đức Thân Vương giở thủ đoạn như vậy chẳng khác nào muốn giẫm đạp Liệt Minh Dã dưới chân sao! Hai người đàn ông tôn quý nhất Long Triều này tại sao lại giống nhau như vậy? Thật đúng với câu ngạn ngữ, không phải người một nhà không vào cửa một nhà!
Tôi vừa dứt lời, từng cơ thịt trên mặt Liệt Minh Dã co rút kịch liệt. Lúc này tôi mới nhận ra mình nói thẳng như vậy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa! Tôi vội ổn định cảm xúc của mình, một tay nắm lấy bàn tay đang siết chặt thành quyền trên đùi cậu ta, một tay nắm chặt khăn vải nói, “Thiếu gia đừng nổi giận, rèn binh khí có gì khó khăn. Đức Thân Vương muốn xem chúng ta xấu mặt, chúng ta không cho hắn xem! Hắn càng đả kích cậu… cậu càng phải thẳng lưng làm người, để cho hắn biết Liệt Minh Dã cậu không phải là người chỉ vì vài ba lời hoặc mấy thủ đoạn của hắn ta là có thể bị đánh ngã, sỉ nhục!”
Lời nói của tôi làm đôi mắt cậu ta bừng lên ý chí chiến đấu, tay nắm chặt, cơn tức giận lúc trước đã tan đi không ít, thay vào đó là ý chí chiến đấu.
“Rèn vũ khí cũng có chỗ tốt của nó. Chúng ta ‘gần quan được ban lộc’, chế tạo binh khí của bọn họ đồng thời không để tướng sĩ của mình chịu thiệt. Tướng sĩ chúng ta mang vũ khí tốt nhất, tương đương với tăng thêm mấy phần thắng khi đánh giặc!” Tôi nắm chặt tay cậu ta, hy vọng có thể giảm bớt vài phần uất ức trong lòng cậu ta.
Cậu ta cầm lại tay tôi, nắm thật chặt, trầm giọng nói, “Nàng nói không sai, gần quan được ban lộc, không thể để tướng sĩ của chúng ta bị thiệt!” Trong mắt cậu ta lóe lên tia lạnh lẽo quyết tâm. Đặc biệt là nụ cười âm u bên khóe miệng, đủ để sánh ngang Tu La!
Người không vùng lên trong nghịch cảnh thì chỉ có con đường chết, dù thế nào cũng không thể chọn cách sau!
Sau bữa trưa, Liệt Minh Dã rong ruổi ngựa trên thảo nguyên. Bóng dáng tuấn dật tiêu sái phi như bay trong tầm mắt. Tôi đứng yên ngắm nhìn cậu ta tự mình phát tiết, sau khi phát tiết tất cả phải dũng cảm bước tiếp!
Giục ngựa phi nước đại khoảng nén hương, cậu ta cho ngựa chạy chậm về phía tôi, khom lưng đưa tay ra với tôi. Tôi cười nhẹ, đặt tay vào lòng bàn tay cậu ta. Cậu ta dùng lực kéo tôi lên lưng ngựa ngồi trước cậu ta. Con ngựa thở ra hơi nóng, mang theo hai chúng tôi thong thả bước đi.
Hơi thở ấm nóng cậu ta phả trên đỉnh đầu tôi, trái tim đập mạnh mẽ như muốn phá tan lồng ngực nhảy vào thân thể tôi. Tôi bị hơi thở nam tính của cậu ta bao vây, hơi thở này khiến người ta muốn say, khiến tôi từ từ tiến gần vào trong ngực cậu ta.
Cánh tay trái cậu ta ôm eo tôi, tay phải siết cương ngựa. Chờ ngựa nghỉ ngơi đủ liền thúc vào bụng ngựa, con ngựa chạy chậm chở hai chúng tôi đi về phía trước.
“Đi đâu vậy?” Tôi ngửa đầu nhìn cậu ta, môi cậu ta tiến gần sát bên tai tôi khẽ nói, “Biên cảnh.”
Nghe vậy, tôi gật đầu, không hỏi nhiều.
Cách biên cảnh khoảng một nghìn mét, cậu ta ghìm ngựa dừng lại, chỉ vào một vọng đài và hàng rào chắn nhọn bằng gỗ bao quanh một vùng đất rộng lớn, nói: “Hơn hai trăm dặm bên kia chính là lãnh thổ của người Oa Tắc. Người Oa Tắc đã chiếm cứ vùng Đông Nam rất lâu. Họ sống bằng nghề săn thú, mạnh mẽ, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dũng sĩ bọn họ cường tráng, sức lực vô cùng lớn. Bọn họ chú trọng đoàn kết hợp tác, sống hòa hợp. Mặc dù người Oa Tắc không giống người Ô nhiều lần xâm phạm Long Triều nhưng dã tâm tuyệt đối không thể coi thường. Nếu thật sự lấy quốc lực, tài lực, nhân lực ra đánh giá, người Oa Tắc còn hơn người Ô nhân!” Cậu ta nói một hơi rất nhiều về đặc điểm của người Oa Tắc cho tôi.
Tôi gật đầu vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng. Chờ đến lúc cậu ta nói xong, tôi mới không chắc chắn hỏi: “Cậu nói xem…. Lưu Hán Thanh có khả năng là người Oa Tắc không?” Từ sức lực vô cùng lớn với cách sống chung với tùy tùng của anh ta dường như rất có thể.
“Ta cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, nếu đúng, vậy ngày người Oa Tắc tấn công Long Triều cũng không còn xa!” Giọng cậu ta trầm mà nặng nề. Trải qua cuộc nói chuyện, tôi chợt nhớ ra mình chưa nói chuyện gặp lại Lưu Hán Thanh cho cậu ta biết, vội vỗ vỗ cánh tay cậu ta kể lại.
Sau khi nghe xong, cậu ta nhíu mày, cánh môi hơi mím lại.
Cậu ta không nói tôi cũng im lặng, quay đầu nhìn về phía lãnh thổ ngoài biên cảnh không thuộc về Long Triều một lúc lâu mới nhìn lại cậu ta.
Tôi run lên, không thể tránh né ánh mắt mê người của hắn, tay cầm bình sứ có chút cứng ngắc. Cho đến khi tiếng cười của hắn truyền đến tôi mới bừng tỉnh, theo phản xạ gạt tay hắn, cố để không nhăn mặt nhíu mày nói, “Thân Vương đừng giễu cợt tướng mạo dân nữ, dân nữ tự biết mình bình thường, không hề ‘đẹp’.” Hắn cứ phải làm nhục tôi mới chịu được à? Chẳng lẽ chỉ ưa nhìn thì phải chịu ánh mắt nhạo báng của người đời chắc?
Nghe vậy, hắn hơi giật mình rồi sau đó cười to, sâu xa nói, “Con gái không chỉ có gương mặt xinh đẹp mới có thể gọi là đẹp.” Dứt lời, xoay người đi về phía giá sách bên trái.
Tôi không hiểu. Không phải là khuôn mặt, vậy hắn vừa nói đẹp là ý gì?
Hắn lấy một quyển sách trên tầng cao nhất của giá sách xuống, cách một khoảng ném về phía tôi. Tôi theo bản năng đón được, cầm sách nhìn… Bìa xanh khung trắng, trên đó viết hai chữ ‘Sử ký’.
“Đọc nhiều sách mới có lợi cho cô.” Hắn nói xong lại bước trở về giường hẹp ngồi xuống, chăm chú nhìn quân cờ trên bàn cờ, không nói nữa.
Thấy thế, tôi cúi người hành lễ, “Dân nữ cáo lui.” Cầm bình sứ và sách rời khỏi lều chủ soái.
Tôi chẳng có tâm tình suy nghĩ vì sao hắn lại đưa một quyển sử ký cho tôi. Tôi trở về lều cất bình thuốc và quyển sách rồi lập tức chui vào lều của Mục Liễu Nhứ.
Thảo Hồ đang vắt khăn vải, Tiểu Thương Sí ngoan ngoãn ngồi ở trên giường không nghịch ngợm, nhìn thấy tôi mới đứng lên, với tay muốn tôi ôm lấy.
Tôi ôm lấy thằng bé, đợi Thảo Hồ đắp khăn vải lên trán Mục Liễu Nhứ mới hỏi, “Mục tỷ tỷ làm sao vậy? Bị bệnh gì?
Thảo Hồ lau tay ướt lên quần áo, nói, “Không có gì đáng ngại, không kịp thích ứng với khí hậu thảo nguyên mà thôi. Ta đã cho tỷ ấy uống thuốc rồi, hết sốt sẽ không sao.”
“Phù…” Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là không hợp khí hậu thảo nguyên. Tiểu Thương Sí cũng cảm nhận được tôi thả lỏng, ôm cổ tôi nở nụ cười.
“Lăng cô nương, cô chớ hiểu lầm, ta với Thất gia thật sự đang đánh cờ chứ không phải ngài ấy không cho tướng sĩ thông báo đâu.” Thảo Hồ nghiêm túc giải thích, không hy vọng tôi nghĩ oan cho Đức Thân Vương.
Tôi “Ừ” không nhiều lời, đưa mắt nhìn Mục Liễu Nhứ, anh ta giải thích hay không cũng chẳng có gì khác.
“Để ta bôi thuốc cho cô.” Anh ta mở hòm thuốc lấy ra một cái bình nhỏ, lấy một ít thuốc trong suốt nhẹ nhàng bôi lên mặt tôi.
Tôi khẽ chậc một tiếng, mím môi không phát ra một tiếng nào, đợi bôi xong mới hỏi, “Chập tối dấu tay có tan không?”
“Yên tâm, lúc Phó soái về doanh mặt cô sẽ không khác gì bình thường.” Anh ta hiểu tính tôi, gật đầu, đậy nắp bình cất lại trong hòm thuốc.
“Vậy thì tốt….” Tôi khẽ lẩm bẩm. Nếu để Liệt Minh Dã biết tôi bị đánh không biết sẽ xảy ra chuyện!
Tiểu Thương Sí nhìn gò má sưng đỏ trên mặt tôi, hàng mi dài chớp chớp, chu cái miệng nhỏ nhắn nói, “Đỏ, đỏ, đỏ.”
“Không sao, Thảo Hồ bôi thuốc cao cho mẹ rồi, lát nữa sẽ không đỏ.” Tôi xoa xoa trán thằng bé, trong lòng ấm áp. Tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng đã biết tùy mặt gửi lời, biết yêu thương người khác.
Thằng bé đưa bàn tay nhỏ bé vuốt vuốt gò má tôi, nhếch miệng cười, dùng cái trán nhẹ nhàng đụng vào tôi. Tôi sững sờ, ngay sau đó cũng nở nụ cười. Nhóc con, biết dỗ tôi vui đây này…