Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 64 : Cậu ta có yêu tôi không

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Edit: đỗ béo



Beta: mèomỡ



Về doanh trại, Liệt Minh Dã thở phì phò vén rèm lên đi vào trong lều.



Tôi nhẹ nhàng giao Tiểu Thương Sí đang ngủ cho Mục Liễu Nhứ, cười khổ lắc đầu với cô ấy, "Hai đứa bé lại dỗi nhau rồi." Nói xong thì vào lều.



Liệt Minh Dã xị mặt ngồi trên giường, môi mỏng khi thì mím chặt, khi thì hơi bĩu, quai hàm bạnh ra, hiển nhiên là đang bực vì Tiểu Thương Sí cố ý không gọi cha.



Tôi đi lên kéo cậu ta đứng dậy, vừa cởi quần áo cho cậu ta vừa nghiêm mặt răn dạy, "Cậu là cha, lời nói cử chỉ đều phải làm gương cho Thương Sí, cậu làm gì thì thằng bé sẽ bắt chước theo, biết không?"



Tôi vừa dứt lời, cậu ta lấp tức cau mày quắc mắt, quát: "Ta có đáng ghét như nó à? !"



Nghe vậy, tôi ngừng cởi áo, giương mắt lên nhìn cậu ta, hỏi lại, "Cậu tưởng số người bị cậu làm tức chết ít lắm à?"



"Ta. . . . . ." Cậu ta thốt ra được một chữ rồi không nói được gì nữa, cái miệng mở ra rồi ngậm lại, gò má hơi đỏ lên, quay ra chỗ khác.



"Thượng bất chính hạ tắc loạn, muốn Thương Sí gọi cha thì cậu phải bỏ tật xấu của cậu đi. Con trai còn nhỏ thân với mẹ, lớn lên sẽ thân với cha, hiểu không?" Tôi tiếp tục cởi áo cho cậu ta, rung đùi đắc lải nhải. Cậu ta hừ một tiếng, không nói gì, nhưng sắc mặt hơi dịu đi rồi.



Cởi quần áo rửa mặt, hầu hạ xong cho cậu ta, tôi mới làm việc của mình. Cậu ta trèo lên giường vén chăn bông ra chui vào chờ tôi, tôi buông mái tóc dài xuống, cởi khuyên tai ra, lấy lược chải tóc rồi cũng lên giường.



"Lưu Hán Thanh nói gì với nàng thế?" Cậu ta duỗi thẳng cánh tay trái để tôi gối đầu lên. Tôi nằm trong lòng cậu ta nói hết đầu đuôi chuyện trong quân doanh ở Oa Tắc. Tôi nói rất tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào dù chỉ là một ánh mắt của Y Tư Tạp.



Nghe xong, cậu ta khiếp sợ trợn tròn mắt, trong đôi mắt lóe lên đủ loại sắc thái. Đầu tiên là ngạc nhiên vì Y Tư Lạp điều tra mình, tiếp theo là đau đớn vì mất người thân, sau đó là thù hận với Đức Thân Vương. Sắc thái cuối cùng lại khiến tôi đắn đo, sắc thái này hơi đặc biệt, không thể nói cụ thể nó đại diện cho điều gì."Hắn ta cũng không phải là kẻ đơn giản!" Sau nghe xong Liệt Minh Dã yên lặng rất lâu rồi mới thốt ra, giọng điệu nặng nề mà chắc chắn.



"Cậu nói xem. . . . . . Có phải Y Tư Tạp và Đức Thân Vương cấu kết với nhau từ lâu rồi không? Nếu không vì sao anh ta có thể tự do hành động ở biên cương Đông Nam? " Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta nói ra suy nghĩ trong lòng. Đầu tiên cậu ta gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói, "Không loại trừ khả năng như nàng nói, nhưng Đức Thân Vương tuyệt đối sẽ không thật tình liên kết với Oa Tắc. Phá tan thế chân vạc lúc này, để ba con hổ cắn xé nhau, chờ đến lúc sắp chết hắn sẽ ra tay, như vậy mới có lợi cho hắn nhất!"



Tôi nghe cậu ta phân tích không ngừng gật đầu, cậu ta nói không sai, "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi", "Ngồi yên xem hổ đấu", đây mới là thủ những kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm thường dùng!



"Vậy, theo ý cậu, nếu chiến tranh xảy ra thì Đức Thân Vương sẽ làm thế nào? Đánh hay không đánh?" Tôi xoay người nằm sấp trên giường cúi nhìn cậu ta.



Cậu ta không trả lời ngay lập tức mà hơi nhướn mày, hai mắt cũng hơi nheo lại, một lát sau mới nói, "Nếu ta không đoán không sai, Đức Thân Vương sẽ làm ra vẻ tiêu diệt khí thế của người Oa Tắc trước, rồi lơi lỏng phòng thủ để họ nhập cảnh."



"Cái gì?!" Tôi kinh ngạc, "Thế này không phải là mở cửa dẫn sói vào nhà sao?!" Quá điên cuồng?!




Tôi kinh hãi, đây là tin kinh người nhất tôi đã từng nghe! Tôi kinh ngạc bịt miệng, hận không thể mở to mắt ra. Trời ạ, đương kim hoàng thượng lại đoạt vị, đoạt thê? !



"Bây giờ bồn vương chẳng qua chỉ đang đoạt lại vương vị của mình, đoạt lại người con gái của mình, cái này có gì không đúng sao?" Mắt phượng của hắn ta đã cong thành hình trăng khuyết, thong thả cúi người, khuôn mặt tiến lại gần.



Tôi không động đậy được, che miệng nhìn thẳng vào mắt hắn ta, đầu óc còn đang tiêu hóa tin tức kinh người kia.



"Bổn vương thận trọng, tỉ mỉ bố trí, chịu nỗi nhục mất ngôi, mất vợ là vì giờ phút này. Chiến tranh một khi đã bắt đầu thì không ai còn đường lui cả. Dù đối tượng là ai, chỉ cần ngán đường bổn vương, bổn vương sẽ giết không tha!" Nói đến ba chữ cuối cùng giọng hắn ta cao lên, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã hóa thành băng đá lạnh lẽo làm hóa băng lòng người! Thâm cừu đại hận hắn ta chôn giấu cũng mạnh mẽ không thua gì mối hận của Liệt Minh Dã với hắn ta!



Hai chân tôi mềm nhũn, hai tay chống lên mặt đất không ngừng lắc đầu. Đoán già đoán non cũng không ngờ đến kết quả như vậy! Tôi vẫn luôn cho rằng Đức Thân Vương rắp tâm bất chính, nào ngờ được người mưu kế bất chính nhất lại là hoàng thượng! Anh em tàn sát nhau đoạt vị trong lịch sử Trung Quốc lại thật sự diễn ra trong cổ đại của thời không này!



Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao sau khi Đức Thân Vương hôn mê tỉnh lại lại cười đưa Trang phi vào cung, e là hai người họ đã lên kế hoạch về cuộc chiến ngày hôm nay từ lâu rồi. Hoàng thượng đăng cơ đã được mười một năm, hóa ra nỗi đau này đã dai dẳng sâu sắc đến vậy rồi! Không thể không bội phục Đức Thân Vương và Trang phi che giấu quá tốt, hai người họ lại có thể duy trì quan hệ thần - phi lâu như vậy! Nếu đổi lại là tôi, tôi tuyệt đối không làm được. Tôi không thể rời khỏi người tôi yêu, thậm chí không thể cười gượng được chứ chưa nói đến chuyện hàng đêm thừa hoan dưới thân người đàn ông khác! Đó không chỉ là sự sỉ nhục với cơ thể, mà còn là giẫm đạp lên linh hồn!



Khi nghĩ đến chữ ‘yêu’ trong đầu tôi hiện lên gương mặt anh tuấn của Liệt Minh Dã. Tôi sợ hãi thở dốc, trong giây lát trái tim cũng đập loạn nhịp mất tiết tấu!



Từ lúc nào mà tình cảm của tôi dành cho cậu ta đã không đơn thuần chỉ là tình chị em? Tôi không biết! Từ lúc nào mà tôi lại ‘yêu’ cậu ta? Tôi lại càng không hiểu!



Hai mắt tôi nhắm lại thật chặt, cơ thể không ngừng run rẩy. Tôi gục đầu xuống, nước mắt lã chã rơi, thông qua tình yêu gian nan của Đức Thân Vương và Trang phi, tôi đã tự nhìn rõ lòng mình.



Trong lòng tôi có Liệt Minh Dã, tôi chứng kiến cậu ta từ một thiếu niên tàn bạo đóng cửa trái tim dần dần mở lòng đón nhận ánh sáng, học làm nũng, ghen tuông, cáu kỉnh, nở nụ cười, những điều đó tôi đều ghi nhớ trong lòng.



Cứ mỗi lần trải qua nguy hiểm chúng tôi lại càng tin tưởng nhau hơn, dần dần đặt đối phương vào trong tim. Đối với chuyện cậu ta cầu hoan, tôi từ cự tuyệt đến lực bất tòng tâm, cuối cùng lại không tự kìm chế được. Tôi nảy sinh tình yêu với một đứa trẻ chưa trưởng thành, trời ơi, không phải là quá hoang đường sao?



Chúng tôi cách nhau mười hai tuổi, có tính là trái luân thường không?! Nếu cậu ta biết tôi thực ra là một người phụ nữ đã hai mươi bảy tuổi liệu cậu ta có chán ghét tôi không? Có thấy tôi biến thái không? Có thấy ghê tởm tôi không?!



Hai tay tôi ôm đầu đau khổ, nước mắt rơi xuống càng nhiều, càng rơi nhanh hơn, tại sao bây giờ tôi mới nghĩ đến vấn đề dấy? Tư tưởng của người cổ đại không thể tiến bộ hơn tương lai được, hơn kém mười hai tuổi, sao cậu ta có thể chấp nhận được? !



Hai tay tôi bị Đức Thân Vương giữ lấy, kéo tôi đứng dậy, đôi mắt của hắn ta như nhìn thấy hết mọi thứ trong lòng tôi, tôi nghe thấy hắn ta cười nhẹ hỏi, "Cô hầu hạ Liệt Minh Dã mười năm, đến giờ vẫn gọi cậu ta là ‘thiếu gia’, không thấy ấm ức sao?"



Một câu nói như lưỡi dao sắc cứa vào tim tôi, đau quá! "Im miệng, đừng nói nữa!" Tôi thất thanh hét to, dùng sức đẩy hắn ta ra, xoay người chạy ra khỏi lều chủ soái. Vừa chạy vừa khóc, nước mắt làm mờ tầm mắt tôi, khiến tôi không nhìn thấy được gì.



Tôi và Liệt Minh Dã đã trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ cũng đã thân mật khăng khít hơn nhưng cậu ta lại chưa từng bảo tôi sửa lại xưng hô với cậu ta. Cậu ta biết tôi không phải là Lăng Tiêu Lạc thật, nhưng không hỏi tên thật của tôi là gì, lại càng không hỏi những chuyện liên quan tôi. Cậu ta coi tôi là gì? Thế thân của Lăng Tiêu Lạc sao? Sự ỷ lại của cậu ta đối với tôi là do bản năng chiếm hữu hay do những gì chúng tôi đã trải qua? Cậu ta đối với tôi. . . . . . có tình yêu sao?



Suy nghĩ rất nhiều, chỉ có nghi vấn cuối cùng làm tôi dừng bước đứng dựa vào thân cây. Thân thể từ từ trượt xuống, tôi vùi mặt vào khuỷu tay. Hóa ra tôi để ý nhiều như vậy, đau lòng nhiều như vậy!