Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 65 : Đức thân vương kiếm chuyện - Sống chết có nhau
Ngày đăng: 04:14 20/04/20
Editor: mèomỡ
Dằn xuống xúc động muốn bật khóc, tôi dựa vào gốc cây một lúc buộc mình đừng khóc. Ngẩng đầu nhìn những bóng người đang bận rộn chuẩn bị chiến tranh khiến tôi cảm thấy mình rất kém cỏi. Đại chiến sắp tới, thế mà tôi vẫn còn lòng dạ nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ.
Khóc đến kiệt sức mới vịn cây đứng lên, tôi lau nước mắt trên mặt, hít mũi thật mạnh. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, để ánh mặt trời tiếp thêm nghị lực, hít thật sâu rồi thở phào một hơi, ra vẻ như không có chuyện gì trở về doanh trướng.
Tôi đi mãi mà không về, Liệt Minh Dã sốt ruột đến nỗi đi qua đi lại trước trướng, vừa thấy tôi liền sải bước tới, thoáng ngập ngừng rồi giữ chặt vai tôi trầm giọng nói, “Nàng khóc đấy à?”
Tôi cười lắc đầu, sờ sờ mắt nói dối, “Sắp khai chiến rồi, không biết sẽ chết thêm bao nhiêu sinh mạng khiến không thể kìm được nước mắt.” Tôi không thể hỏi cậu ta có yêu tôi hay không vì hiện giờ không phải lúc. Quốc gia gặp nạn thất phu hữu trách [1], chuyện này tạm thời gác lại để nói sau, tôi không muốn khiến cậu ta phân tâm.
[1] Quốc gia gặp nạn, thất phu hữu trách: Khi nước nhà hưng gặp nạn thì dân thường cũng phải có trách nhiệm.
Tôi che giấu rất tốt nên cậu ta không nhận ra sự khác thường. Chỉ nghe câu ta thở phào trầm giọng nói, “Từ xưa đến nay, muốn làm việc lớn ắt phải có hy sinh. Chiến tranh nổ ra cũng chính là sự ra đời của một thế giới mới. Thay vì nhiều năm liên tục chinh chiến khiến dân chúng lầm than, chi bằng sớm quyết định thắng bại, cho thiên hạ một cuộc sống hòa bình.”
“Ừ.” Tôi gật đầu đồng ý, những đạo lý này tôi hiểu. Chuyện trong thiên hạ xưa nay đều thế, triều đại nào cũng có hưng thịnh và suy bại, cải triều hoán đại là điều không thể tránh khỏi, không một triều đại nào có thể tồn tại mãi mãi.
“Đức Thân Vương giữ nàng lại nói gì?” Cậu ta vừa dò hỏi, vừa dắt tôi vào lều, tôi trả lời thành thật chi tiết. Nghe xong, cậu ta nhíu mày, mặt sa sầm xuống.
Tôi lắc đầu với cậu ta, nhếch môi cười yếu ớt, nói, “Giúp hắn chính là giúp cậu, không sao.”
Cậu ta nắm chặt tay tôi, nghiêm mặt kiên định nói, “Ta sẽ bảo vệ nàng!”
“Ừ.” Tôi rũ mắt gật đầu cười, tuy ngoài mặt vẫn cười nhưng trong lòng tôi không cười nổi. “Cậu mau đi truyền đạt lại nội dung nghị sự cho các huynh đệ ở doanh binh khí đi, để họ còn chuẩn bị tư tưởng.”
Cậu ta gật đầu, buôn tay tôi vén rèm ra khỏi lều.
Sau khi cậu ta đi, nụ cười trên môi tôi từ từ tắt hẳn. Lần đầu tiên tôi mới biết thì ra giả vờ cười là chuyện khó khăn đến thế. Ngồi trên giường nhìn cửa lều lay động mà đầu óc tôi trống rỗng.
Ngồi thừ người một lúc tôi mới đứng dậy đi mở cửa tủ lấy chiến bào trắng của Liệt Minh Dã ra, dùng nước lau chiến giáp và mũ giáp. Cậu ta chính là Nguyên soái tiên phong, đại diện cho cả Thiên Vận Long Triều, không thể xem nhẹ hình tượng. Muốn chiến thắng đối thủ thì phải nắm giữ khí thế trước!
★
Tôi ngồi ở sau bàn suy nghĩ xem mình có kiến thức nào liên quan đến quân sự không, nghĩ đến đâu viết đến đó.
Tổng cộng có mười ba trận pháp, bao gồm: "Nhất tự trường xà trận", "Nhị long xuất thủy trận", "Thiên địa tam tài trận", "Tứ môn đâu để trận", "Ngũ hổ quần dương trận", "Lục đinh lục giáp trận", "Thất tinh bắc đấu trận", "Bát môn kim tỏa trận", "Cửu tử liên hoàn trận", "Thập diện mai phục trận", "Long môn trận", "Tát tinh trận", "Bát môn kim tỏa trận".
Tôi biết đến những trận pháp này đều là nhờ phim truyền hình. Nếu biết trước có ngày sẽ xuyên không thì tôi đã đọc thêm nhiều sách nói về quân sự để lúc này có thể dùng rồi.
Ở nơi cổ đại lạc hậu này, chỉ dựa vào kiêu dũng thiện chiến không đủ để trở thành mấu chốt đạt được thắng lợi, chỉ có thể phối hợp với vũ khí có lực sát thương lớn mới có thể chiếm thượng phong! Tôi vốn định vẽ súng kíp nòng dài vào những năm cuối thời kỳ Thanh triều, nhưng tôi lại quên sạch kết cấu súng mất rồi.
Liệt Minh Dã khom lưng nhặt song giản trên mặt đất lên, hai quả đấm nắm chặt vang “khanh khách”, dưới đáy mắt bị thương lóe ra hận ý mãnh liệt.
Cậu ta xoay người đi ra ngoài, tôi vội vàng đuổi theo, túm lấy tay cậu ta dùng sức kéo cậu ta đi ra phía sau thân cây. Thân cây to lớn che khuất cho chúng tôi, tôi bắt lấy cánh tay cậu ta vội vàng giải thích, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ đem những điều mình biết nói cho Đức Thân Vương, là hắn cường hôn tôi... Tôi không có ý đó!” Vừa giải thích, tôi vừa rơi lệ. Tình tiết này tôi đã thấy nhiều trong tiểu thuyết, tôi sợ cậu ta không tin lời giải thích của tôi, sợ giữa tôi và cậu ta vì hiểu lầm mà sinh ra trở ngại và rạn nứt! Giải thích xong, tôi nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu ta không nói một lời, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, cứ chăm chú nhìn tôi, dường như không nghe thấy lời giải thích.
Tôi nức nở nghẹn ngào mà khóc, lắc lắc cánh tay của cậu ta khẽ hô, “Tôi đang nói chuyện với cậu đó!”
Cậu ta không trả lời, tôi cực kỳ khó chịu, buông cậu ta ra lui về phía sau hai bước, lắc đầu nói nhỏ, “Vì sao không tin tôi?” Tôi che miệng lại, sợ khóc lớn tiếng sẽ khiến người khác chú ý.
Thật không ngờ Đức Thân Vương hèn hạ như vậy, hắn cố ý hôn tôi để Liệt Minh Dã nhìn thấy, hắn đang chia rẽ quan hệ giữa hai chúng tôi! Hắn sợ tôi và Liệt Minh Dã tâm đầu ý hợp sẽ gây bất lợi cho hắn, hắn sợ tôi và Liệt Minh Dã một ngày kia sẽ phản bội trở thành trở ngại của hắn. Cho nên hắn muốn phá hoại quan hệ của chúng tôi!
Cho đến giây phút không nghe được câu trả lời của Liệt Minh Dã, tôi mới hiểu rõ quỷ kế âm hiểm của Đức Thân Vương! Lần này cũng vậy, lần trước cũng thế!
Tôi vừa khóc vừa dùng sức lau đôi môi, hận không thể lau nát đôi môi mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng. Tôi không muốn hắn để lại cảm giác trên môi tôi, nụ hôn lúc trước chỉ sẽ làm tôi chán ghét, buồn nôn!
Liệt Minh Dã vẫn không nhúc nhích nhìn tôi chằm chằm, thật giống như một pho tượng. Tôi vừa tức vừa uất ức, đánh đấm cậu ta, cậu ta không tin tôi khiến tôi thật đau lòng!
Tôi phát tiết như nổi điên. Đột nhiên, cậu ta có phản ứng, vứt bỏ song giản bắt lấy hai vai tôi, không cho tôi có cơ hội phản ứng xoay người đè tôi lên trên thân cây. Hôn, hôn điên cuồng!
“Ưm....” Hai mắt tôi kinh ngạc mở to, sau đó ôm cổ cậu ta.
Trong nụ hôn kịch liệt này cậu ta có thương, có đau, có hận; Tôi có vui, có buồn, có nước mắt. Hai chúng tôi cứ ôm chặt lấy nhau, nụ hôn lại làm cho người ta có cảm giác như sắp ngạt thở. Tâm trạng nặng nề, lại khó nén khát vọng mãnh liệt!
Nụ hôn qua đi, chúng tôi ôm nhau thở dốc, hơi thở nóng bỏng làm cho người ta muốn say.
“Chỉ cần là nàng nói, ta đều tin!” Cậu ta dùng giọng khàn khàn kiên định nói bên tai tôi, “Đức Thân Vương tuyệt đối không chia rẽ được chúng ta!”
Nghe vậy, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nằm trong lòng cậu ta khóc nức nở, nghẹn ngào. Vốn tưởng rằng khi đó cậu ta không nói không rằng là vì không tin, không ngờ cậu ta cũng đang suy xét vấn đề, là tôi trách lầm cậu ta ! “Cám ơn thiếu gia đã tin tưởng tôi!”
“Nàng là của ta, là của riêng mình ta! Bất cứ kẻ nào cũng đừng mong cướp nàng khỏi tay ta!” Cậu ta ôm tôi chặt, hận không thể đem tôi nhập vào thân thể của cậu ta mới có thể an tâm.
Giờ phút này, tôi không muốn nghĩ gì nữa. Tôi tin tưởng cậu ta yêu tôi, cho dù cậu ta coi tôi là ai cũng không sao cả. Tôi muốn đi theo cậu ta, ở bên cậu ta, chăm sóc cậu ta, vĩnh viễn không rời! Dù có chết cũng sẽ chết cùng nhau!
Cậu ta vuốt ve đôi môi sưng đỏ của tôi, hai mắt đỏ bừng mà ướt át. Thu lại sự điên cuồng, cậu ta dịu dàng hôn lên cánh môi tôi, cẩn thận quý trọng.
Lệ rơi đầy mặt, tôi buông bỏ nỗi băn khoăn trong lòng đáp lại cậu ta. Đức Thân Vương có tâm địa âm hiểm, thế nhưng hắn không thể chia rẽ được tôi và Liệt Minh Dã, tuyệt đối không thể!!