Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 66 : Hoàng thượng uy hiếp - Minh Dã xuất chiến - Sinh ra từ máu

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Edit : đỗ béo



Beta : mèomỡ



Không đắm chìm tuyệt vọng mà lại sống lại trong tuyệt vọng! Tôi và Liệt Minh

Dã đều là bề tôi, lại cùng bị tính kế nên chúng tôi càng thân thiết hơn!



Tình cảm cháy bỏng suýt nữa thì không kìm nén được, tôi thở hổn hển đẩy cậu

ta ra, không dám nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cậu ta. Tôi đỏ mặt kéo lại vạt áo vừa bị cậu ta làm xộc xệch, nụ hôn của cậu ta lại di chuyển

xuống muốn chạm lên phần ngực mềm mại. . . . . .



Hai tay cậu ta chống lên thân cây vây tôi trong khuỷu tay, tôi vừa sửa sang lại quần áo, vừa bị cậu ta hôn lên trán.



"Thù mới hận cũ, món nợ này một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ tính sổ với Đức

Thân Vương!" Cậu ta buông hai tay ra sau, màu đỏ trong mắt đã không còn, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.



Tôi không nói gì, gật đầu. Thù

mới là chỉ Đức Thân Vương hôn tôi, hận cũ là Đức Thân Vương hại chết cha cậu ấy và sáu mươi vạn đại quân. Đức Thân Vương có âm mưu quỷ kế của

hắn ta, Liệt Minh Dã cũng có kế sách trì hoãn và nhẫn nhục của cậu ấy.



Hai chúng tôi rời khỏi sau thân cây, cùng sóng vai trở về doanh trại. Xa xa đã nhìn thấy một bóng người đi qua đi lại trước lều, thấy thế, tôi và

Liệt Minh Dã cùng giật mình, sau đó sải bước nhanh chóng đi đến chỗ

người đó.



"Thiếu gia! Lăng cô nương!" Người đó nhìn thấy chúng tôi vội tiến lên đón chào.



"Quản gia, sao ông lại tới đây? Chẳng lẽ trong thành gặp chuyện sao?" Nhìn

thấy ông ấy thật sự bất ngờ, làm tôi khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.



"Lăng cô nương, thiếu gia. . . . . ." Ông ấy nói đến đây thì hơi nghẹn ngào,

dưới ánh mắt khó hiểu thúc giục của hai chúng tôi mới nói hoàn chỉnh hết câu, "Hoàng thượng phái người mang linh vị của lão gia và phu nhân đi

rồi!"



Chỉ một câu nói thôi màkhieens đầu tôi trống rỗng, tôi khó tin trợn tròn mắt. Liệt Minh Dã cũng chấn động, lảo đảo. Tôi vội đỡ lấy cậu ta, hỏi thay cậu ta, "Lấy đi lúc nào? !"



"Nửa tháng trước,

sau khi linh vị bị lấy đi tôi liền đến đây." Quản gia vừa trả lời vừa

siết chặt quả đấm, trong mắt có oán hận cũng có không cam lòng.



Hai tay tôi đỡ lấy Liệt Minh Dã cũng siết chặt lại. Tôi biết ý đồ của Hoàng thượng, hắn muốn dùng bài vị uy hiếp Liệt Minh Dã, không cho cậu ta mưu phản! Trời ơi, cha mẹ Liệt Minh Dã đã mất rồi, sao lại không để họ được yên nghỉ? Vì sao còn muốn quấy rầy họ? Vì sao còn phải lợi dụng họ trở

thành sợi dây trói chân Liệt Minh Dã?!



Trái tim tôi đau nhói, chỉ cảm thấy hít thở cũng lạnh. Nhiệt độ cơ thể Liệt Minh Dã lập tức hạ

xuống, cậu ta khẽ đẩy tôi ra xoay người chạy về phía cái cây, hai nắm

tay giơ lên ra sức đấm lên thân cây, làm lá vàng rơi xuống, trên thân

cây to lớn kia cũng lõm xuống hai vết đấm!



"Sao phải ép ta như

vậy? Chẳng lẽ lòng trung thành của ta còn chưa thể hiện đủ sao ?!" Cậu

ta hét lên bi thương, liên tục đấm xuống. Đau đớn phát ra từ nội tâm kia càng khiến tôi oán hận hoàng thượng hơn!



Hoàng thượng nghi ngờ

hết lần này đến lần khác khiến người ta lạnh cả lòng. Bây giờ lại còn

lấy bài vị người đã khuất để uy hiếp, hắn ta điên thật rồi! Hắn làm vậy

là sỉ nhục người chết, chà đạp và không tôn trọng họ! Hắn không sợ sau

này khi hi xuống Địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh sao? !



Cổ nhân lấy hiếu làm đầu, Liệt Minh Dã quả thật sẽ bị hoàng thượng uy

hiếp, vâng lệnh hắn. Nhưng, ngược lại sẽ càng ép Liệt Minh Dã phản

kháng! Cho dù vốn không có ý định làm phản cũng sẽ ko nhịn được, chẳng

lẽ hoàng thượng không hiểu sao?! Làm một vị quân vương như vậy, tôi có

thể nói rằng hắn không hiểu lòng người, cũng thất bại trong việc điều

khiển bề tôi! Khi lão tướng quân còn sống đã chinh chiến vì hắn, sau này lại chết thảm nơi sa trường. Vậy mà hắn lại không có chút tình cảm quân thần nào, hành động lần này thật sự khiến người ta tức giận! Hắn không

có lòng nhân từ, bao dung, không xứng làm vua của một đất nước! Nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên dáng vẻ vô lại của Y Tư Tạp, nếu có thể, tôi

lại hi vọng anh ta thống nhất thiên hạ tạo phúc cho lê dân bách tính!



Tiếng đậm nặng nề cùng những tơ máu loang lổ làm tôi hốt hoảng xông lên, ôm

lấy tay Liệt Minh Dã, sống chết không để cậu ta đấm nữa, "Thiếu gia,
tay thằng bé định lau đi, Liệt Minh Dã lại giữ cổ tay tôi lắc đầu. Tôi

không hiểu, nhìn Mục Liễu Nhứ, rồi lại lập tức nhìn về phía tiểu Thương

Sí .



Tiểu Thương Sí nghiêng đầu nhìn máu đỏ rồi tiện thể đưa ngón tay lên mũi ngửi. Ngửi xong thằng bé đưa bàn tay nhỏ vỗ bụp lên chiến

giáp của Liệt Minh Dã, "Tuyệt quá!"



Liệt Minh Dã nắm lấy bàn tay

nhỏ của thằng bé kéo lại bên môi hôn nhẹ, cái hôn này làm đôi mắt tiểu

Thương Sí sáng lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét.



Thấy thế,

tôi vui mừng nở nụ cười, từ phản ứng lúc nãy có thể nhận thằng bé thích

Liệt Minh Dã. Thằng nhóc này, chẳng những không sợ máu mà lại còn khích

lệ cha mình đánh thắng trận, thật đúng là quỷ sứ mà!



"Mục tỷ tỷ,

lần sau giao chiến thì đưa Thương Sí lên cổng thành xem cuộc chiến."

Liệt Minh Dã vừa dứt lời, Mục Liễu Nhứ lập tức phản đối, "Không được,

Thương Sí còn nhỏ quá!"



Liệt Minh Dã cười nhẹ, không trả lời cô

ấy, mà gập ngón tay búng lên trán Thương Si một cái, hỏi, "Muốn nhìn cha ra trận giết địch không?"



"Giết?" Giọng tiểu Thương Sí tò mò, giơ ngón trỏ nhuốm máu lên với Liệt Minh Dã, hưng phấn hỏi, "Đây?"



"Không sai!" Liệt Minh Dã gật đầu.



"Muốn! Muốn! Muốn xem!" Mắt tiểu Thương Sí sáng lên, nhìn cảnh giết địch khiến thằng bé có vẻ hưng phấn.



"Thương Sí ?!" Mục Liễu Nhứ kinh ngạc nhìn thằng bé, Liệt Minh Dã xoa đầu tiểu

Thương Sí nói với cô ấy, "Không sao đâu, đệ vừa sinh ra đã nhìn thấy

chết chóc. Thương Sí còn tốt hơn đệ."



Cậu ta vừa dứt lời, sự ngạc nhiên trên mặt Mục Liễu Nhứ lập tức biến mất. Liệt Minh Dã cũng im

lặng, nỗi đau đớn lóe lên trong đáy mắt. Mục Liễu Nhứ rũ mắt xuống, mím

môi, ôm tiểu Thương Sí ra khỏi lều. Tiểu Thương Sí không hiểu vì sao,

chớp mắt tò mò nhìn Liệt Minh Dã.



Tôi không hiểu Liệt Minh Dã và

Mục Liễu Nhứ, đặc biệt là đau đớn trong mắt cậu ta."Thiếu gia. . . . .

." Nắm lấy tay cậu ta, tôi không biết có nên hỏi hay không.



Cậu

ta nắm tay tôi xoay người đi về phía giường, sau khi ngồi xuống một lúc

lâu mới run rẩy nói, "Mẫu thân sinh ta trên chiến trường, ta vừa sinh ra đã nằm ngay bên cạnh thi thể của bà ấy. Mười mấy năm, mỗi khi gặp ác

mộng đều sẽ thấy tình cảnh lúc mình sinh ra, trong tầm mắt là máu chảy

thành sông, những thứ ta nhìn thấy chỉ có thi thể, không còn gì khác."



Tôi không thể nào ngờ được cậu ta lại sinh ra trong hoàn cảnh đó, tôi ngây

người, máu trong cơ thể đột nhiên như đông lại, thân thể lạnh lẽo như

rơi xuống vực! Trẻ con nhà ai khi chào đời cũng đều được nằm trong vòng

tay bà đỡ và nước ấm, vậy nhưng cậu ta lại ra đời trong máu tươi và sự

tàn khốc!



Mọi người từng nói điều đứa trẻ chứng kiến khi mới sinh sẽ khắc sâu trong tâm trí cho đến khi chết. Dù tôi không tin trẻ con có thể nhớ được, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận có một số việc sẽ để lại ám ảnh, cho dù là trong mơ cũng sẽ không buông tha!



Tim

tôi như bị bóp nghẹt, co giật từng đợt, tôi giang tay ôm chặt lấy cậu

ta. Tôi muốn khóc, lại cố gắng kìm chế, sợ mình khóc sẽ lại làm cậu ta

càng đau lòng khổ sở hơn. Cậu ta dựa vào tôi, cánh môi chạm lên đầu vai

tôi, nỗi bi thương thông qua đôi môi đang run rẩy chuyển sang người tôi.



Tôi đã được biết hết những chuyện về cha mẹ cậu ta, nhưng lại chẳng vui vẻ

gì mà chỉ thấy đau đến mức muốn gào thét! Nhịn, nhịn, nhịn, nhưng vẫn

không thể nhịn được, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Tôi có cha, có mẹ, có

người thân, có bạn bè. So với cậu ta, tôi thật sự rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc