Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 67 : Thập hoàng tử là anh ta! Con của chúng ta!

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Liệt Minh Dã ngủ thiếp đi, tôi ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu ta rồi khẽ

thở dài. Tôi nhận thấy được tình cảm mình dành cho cậu ta ngoại trừ tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông, còn có cả tình cảm của một người mẹ nữa. Thứ tình cảm này càng khiến cho tôi thương yêu

cậu ta hơn, hi vọng cậu ta chịu ít tổn thương hết mức có thể.



Lau đi vệt nước mắt trên mặt Liệt Minh Dã, tôi thầm nghĩ, không biết đến

bao giờ cậu ta mới có thể quên được quá khứ đau khổ ấy, để mỗi lần nhớ

lại, cậu ta sẽ không phải khóc trong đau đớn như thế này nữa. Cổ ngữ có

câu "Nước mắt đàn ông không dễ rơi", nhưng tôi lại không tán thành suy

nghĩ cho rằng một người đàn ông rơi nước mắt là biểu hiện của sự yếu

đuối. Ngược lại, nước mắt là phương thức biểu hiện tình cảm chân thật

nhất của con người. Phàm là thân thể bằng xương bằng thịt không thể nào

không có nước mắt.



Tôi lẳng lặng ngồi trên giường vỗ về cậu ta,

sắc trời bên ngoài sáng dần, ánh nắng buổi bình minh xuyên qua khe hở

chiếu vào bên trong lều. Khóe môi tôi nở nụ cười yếu ớt, tôi thích bình

minh, ánh bình minh đại biểu một ngày mới bắt đầu, thay thế ngày cũ đã

qua. Con người không thể mãi nhìn về quá khứ, mà nên ngẩng cao đầu hướng đến tương lai.



Nửa canh giờ sau, Liệt Minh Dã thức giấc, dụi dụi mắt ngồi dậy. Tôi tính toán đúng thời gian bưng nước nóng vào, thấm ướt khăn mặt đưa tới cho cậu ta, dịu dàng nói: "Thiếu gia, lau mặt đi."



Cậu ta buông bàn tay đang dụi mắt xuống, ngẩng đầu nhìn lên, không cầm lấy

khăn mặt mà lại kéo tôi vào trong lòng, rồi hôn lên môi tôi. Tiếng kêu

của tôi bị cậu ta nuốt hết, lưỡi cậu ta trượt vào trong miệng tôi, dây

dưa quấn quýt. Tôi mặt đỏ tim đập, chiếc khăn mặt trên tay rơi xuống,

ngay lúc cánh tay tôi vừa vòng qua cổ cậu ta thì chợt nghe thấy một

tiếng gọi non nớt: "Mẹ!"



Tiếng gọi này lập tức làm tôi bừng tỉnh, vội vàng đẩy cậu ta ra, quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng gọi

liền thấy Tiểu Thương Sí đang đứng ở cửa lều, khuôn miệng méo xệch, đôi

mắt thuần khiết tỏ vẻ tò mò.



Thấy thế, tôi chưa kịp nghĩ đã cong

ngón tay dùng sức gõ lên đầu Liệt Minh Dã, nhặt khăn mặt rơi trên mặt

đất nhét vào trong tay cậu ta, xấu hổ cúi thấp đầu xuống, "Tự mình lau

mặt đi!" Đều do cậu ta cả, mới sáng sớm đã động dục, bây giờ bị con nhìn thấy cả rồi, thật mất mặt quá!



"Á....!" Cậu ta ôm đầu ngã xuống giường, thân thể co rúm lại.



Tiểu Thương Sí không hiểu chuyện gì, nhìn cậu ta rồi lại quay sang nhìn tôi, sau đó chỉ ngón tay trỏ lên miệng của mình, nhắc đi nhắc lại: "Mẹ....

Cha.... Miệng dính miệng...."



"Dính cái rắm, đều tại con quấy

rối." Liệt Minh Dã chửi thề, thoắt cái từ trên giường xông tới, hai tay

chống nạnh, quắc mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thương Sí.



Tôi xấu hổ

đến độ muốn chui xuống đất, hung dữ trừng mắt lườm cậu ta một cái, rồi

bước tới bế Tiểu Thương Sí lên. Rõ ràng là cậu ta không đúng, còn hung

dữ với con nhỏ, xấu xa!



"Lăng Tiêu Lạc....." Trong lều phía sau truyền ra tiếng quát, tôi không thèm để ý đi vào lều của Mục Liễu Nhứ.



Tiểu Thương Sí giãy giụa nhảy từ trên người tôi xuống, chạy đến bên Mục Liễu Nhứ, kéo góc áo của cô ấy, bi ba bi bô nói: "Dì à, mẹ, cha, miệng dính

miệng!"



Nghe vậy tôi suýt chút nữa thì tắc thở, kinh ngạc nhìn

Tiểu Thương Sí chằm chằm, nó lại dám kể oang oang chuyện riêng tư của

tôi và Liệt Minh Dã.



Mục Liễu Nhứ cũng không ngờ thằng nhóc lại

nói ra chuyện kinh người như vậy, hai tay đang cầm khăn lau mặt đột

nhiên khựng lại, "A" một tiếng, sau đó quay sang nhìn tôi.



Nụ

cười trong mắt cô ấy khiến tôi vội vã xoay người đi ra, nhóc con đáng

ghét, nhóc con đáng ghét, bế nó tới đây đúng là một sai lầm!



Ngay lúc tôi vén mành lên liền đâm sầm vào lồng ngực Liệt Minh Dã đang đi

ra. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy tóc cậu ta bù xù, tôi trách: "Đầu tóc

chưa chải đã chạy ra ngoài còn ra thể thống gì nữa." Vừa nói, tôi vừa

đẩy cậu ta ngồi xuống trước bàn trang điểm.



Làm như không để ý

đến ánh mắt cậu ta đang nhìn tôi qua gương đồng, tôi nhanh tay chải đầu

cho cậu ta, lúc đặt lược xuống bàn tay liền bị cậu ta bắt lấy. Ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý cười sâu xa của cậu ta, tôi tức giận

nói: "Cười cái gì?"



"Lần sau ta sẽ làm kín đáo, không để cho Tiểu Thương Sí nhìn thấy."



Nghe vậy mặt tôi liền đỏ lên như trứng tôm, đấm lên bả vai cậu ta. Cậu ta ôm lấy tôi định tiếp tục nụ hôn bị gián đoạn lúc nãy, tôi giơ tay chặn môi cậu ta lại, đỏ mặt nhắc nhở: "Đến giờ dùng bữa sáng rồi!"



Nghe thấy vậy, nụ cười trong mắt cậu ta liền biến mất, ủ rũ cúi đầu xuống, trong miệng cằn nhằn cái gì đó có vẻ rất bất mãn.



Cho Tiểu Thương Sí ăn xong, tôi vừa ăn cơm vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên

nhìn thằng nhóc đang nghịch song giản của Liệt Minh Dã, chỉ sợ thằng bé

không cẩn thận làm mình bị thương.



"Hây...... Ha....." Hai tay thằng bé cầm hai chuôi giản nhấc lên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng.




"Ăn cháo gà đi! Ta đã nấu rất lâu đấy!" Liệt Minh Dã không thèm để ý đến

lời kháng nghị của tôi, cười cười ôm eo tôi, đưa chén cháo tới trước mặt tôi.



Vừa ngửi thấy mùi cháo gà tôi liền bịt mũi lại, giận đến dậm chân, "Không ăn!" Ngày nào cũng ăn, ngán muốn chết!



"Ngoan nào! Ăn vào con gái mới lớn được chứ!" Cậu ta dùng giọng điệu mềm mỏng

dịu dàng dụ dỗ tôi. Tôi quyết không ăn, đẩy tay cậu ta ra gào lên,

"Không ăn! Không ăn! Nhất quyết không ăn! Ngửi thấy mùi đã cảm thấy buồn nôn rồi! Mau bưng đi!"



Thấy thái độ kiên quyết của tôi, khóe

miệng cậu ta co rút một cái, ngay sau đó lại lẩm bẩm: "Tâm tình của phụ

nữ mang thai đúng là bất ổn...."



"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem!" Dù cậu ta nói rất nhỏ, nhưng tai tôi rất thính, cậu ta nói gì đều nghe được hết.



"Ta có nói gì đâu! Ăn canh gà nào....!" Vẻ mặt cậu ta vô lại sáp đến gần

tôi, cánh tay lại một lần nữa đưa chén canh đến trước mặt tôi.



Tôi đẩy chén canh ra, quay đầu sang hướng khác, môi bặm chặt, đã nói không uống là không uống, lần này đừng hòng tôi nhượng bộ.



Thấy thái độ cực kỳ không hợp tác của tôi, động tác của cậu ta liền ngừng lại, nhìn tôi chằm chằm.



"Cậu.... Cậu muốn làm gì?" Tôi lắp bắp hỏi. Cái ánh mắt kia quả thật khiến người ta sởn gai ốc.



Cậu ta không nói gì, uống một ngụm canh gà rồi ép lên miệng tôi. Tôi giận dữ bấu chặt bả vai cậu ta, cắn chặt hàm răng.



Tìm đủ mọi cách không cậy được miệng tôi ra, cậu ta liền xoay người đặt tôi lên giường, hèn hạ công kích nơi mẫn cảm trên người tôi.



Đối với sự vuốt ve cả cậu ta tôi luôn luôn không có cách nào chống cự lại được, hàm răng liền buông lỏng thoát ra những tiếng rên rỉ, canh gà liền theo đó mà từ miệng cậu ta chảy sang miệng tôi. Bị buộc nuốt xuống khiến tôi suýt chút nữa bị sặc, mặt đỏ lên, dừng sức đấm lên người cậu ta. Cậu ta lại dám làm như thế với tôi, thật đáng ghét!



"Ngoan nào, vì con

gái của chúng ta, nàng ăn đi." Giọng nói dịu dàng đến chảy nước, ánh mắt cũng mềm mại tựa làn nước mùa xuân khiến người ta muốn say. Vì để bắt

tôi ăn cháo gà cậu ta không tiếc phô bày nhan sắc của mình, thật vô

sỉ!



"Cậu thật đáng ghét!" Tôi mắng cậu ta, rõ ràng là tức giận, nhưng lời nói ra lại chẳng có chút uy hiếp nào cả.



Cậu ta lại ép miệng mình lên miệng tôi, vừa cho tôi ăn, đồng thời cũng quấn lấy lưỡi tôi chơi đùa khiến cho thân thể tôi càng lúc càng mềm nhũn,

cuối cùng lại để cho cậu ta tùy ý điều khiển.



Ăn một chén canh

thôi mà khiến cậu ta cười đến híp cả mắt, đưa lưỡi ra liếm canh còn dính trên môi tôi, khàn giọng cười nói: "Ngoan lắm...!"



Tức giận lườm cậu ta một cái, tôi quay đầu sang hướng ngược lại, trong lòng thầm mắng cậu ta 860 lần. Oắt con đáng ghét!



Phụ nữ có thai cảm giác thật không dễ chịu chút nào.



Đang giận dỗi, chợt ngoài lều vang lên tiếng gọi: "Thiếu gia, Lăng cô nương!"



Là tiếng của quản gia! Tôi quay người đẩy Liệt Minh Dã đang nằm sát người

mình ra, đỏ mặt sửa sang lại quần áo tóc tai, xong xuôi mới lên tiếng

đáp: "Mời vào!"



Quản gia đi vào, trong tay cầm một phong thư,

giao cho Liệt Minh Dã rồi nói: "Thiếu gia, đây là ý chỉ Hoàng Thượng

giao cho cậu."



Nghe vậy thân thể tôi khẽ run lên, mọi cảm giác xấu hổ vừa rồi liền biến mất, lúc này Hoàng Thượng hạ chỉ là có ý gì?



Liệt Minh Dã thu lại nụ cười trên miệng, đặt bát cháo qua một bên nhận lấy

phong thư. Mở ra, vừa nhìn sắc mặt liền trầm xuống, rồi trở tay đưa

phong thư cho tôi.



Tôi vội vàng nhận lấy đọc, vừa đọc trái tim

liền lạnh đi một nửa. Nội dung trong thư rất rõ ràng, yêu cầu Liệt Minh

Dã sau khi nhận tin lập tức dẫn dắt 3000 tinh binh trở về Hoàng Thành.

Tôi, Mục Liễu Nhứ, Tiểu Thương Sí cũng đều phải trở về, không được để

một người nào ở lại biên giới Đông Nam.



Bàn tay mềm nhũn rơi xuống đùi, tôi đọc thư mà giật mình, dụng ý của Hoàng Thượng đã hết sức rõ ràng kẻ ngu cũng hiểu ra được.



"Thiếu gia, ý của Hoàng Thượng....." Quản gia không biết trong thư viết cái gì, vừa định hỏi lại chợt dừng lại.



Tôi vô lực đưa phong thư cho ông ta, ông ta vừa nhìn sắc mặt cũng trầm

xuống, nhưng ngay sau đó liền ngẩng đầu nhìn Liệt Minh Dã, hỏi: "Thiếu

gia, làm sao bây giờ?"



"Ông lui ra trước đi, để ta suy nghĩ."



"Vâng." Quản gia trả phong thư lại cho cậu ta, vừa lui ra ngoài, vừa nhìn tôi.

Đợi đến khi tôi gật đầu, ông ta mới xoay người rời đi.



Chân mày

Liệt Minh Dã nhíu chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc mà lạnh như băng, ánh mắt

sâu thẳm cũng lóe lên ánh lửa cùng tàn nhẫn. Hai nắm tay cậu ta kêu răng rắc, cánh môi mím lại thành một đường thẳng tắp.



Tôi lẳng lặng nhìn, chờ đợi quyết định của cậu ta.