Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 68 : Xin lỗi, tôi không chờ được đến lúc cậu trở lại rồi

Ngày đăng: 04:14 20/04/20


Quyết định của Liệt Minh Dã rất bất ngờ, cậu ta dẫn 3000 tinh binh, tôi, Mục

Liễu Nhứ, tiểu Thương Sí và quản gia rời khỏi doanh trại của Đức Thân

Vương. Ra khỏi thành đi theo hướng mà tám tháng trước chúng tôi đã đến.

Cho đến khi hoàn toàn rời khỏi phạm vi quân doanh của Đức Thân Vương mới dừng lại.



“Quản gia, ông và Mục tỷ tỷ đưa Thương Sí đến Oa Tắc tìm Hoàng thái tử Y Tư Tạp giúp đỡ. Hắn đã từng gặp Mục tỷ tỷ và Thương Sí rồi, ông chỉ cần nói là ta cầu xin hắn, chắc chắn hắn sẽ để mọi người lại.” Liệt Minh Dã nghiêm túc mà cẩn thận, đây cũng là quyết định của cậu ta, đánh cuộc Y

Tư Tạp sẽ chăm sóc con cậu ta!



“Thiếu gia yên tâm, chắc chắn tôi sẽ hộ tống Mục cô nương và tiểu thiếu gia tới doanh trại Oa Tắc!” Quản gia gật đầu mạnh.



“Đi đi, cẩn thận tránh tai mắt của Đức Thân Vương, đừng để bị phát

hiện.” Liệt Minh Dã dặn dò, vừa nói xong đã xốc màn xe lên ra hiệu cho

ba người họ đi xuống.



“Mẹ!” Sắp phải đi, tiểu Thương Sí nắm chặt quần áo của tôi, đôi mắt trong veo rưng rưng nước mắt.



Tôi không nỡ, nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con đỏ hốc mắt, nghẹn ngào nói, “Bảo bối ngoan, chỉ xa nhau mấy tháng thôi, đến sinh nhật con mẹ và cha nhất định sẽ về.” Còn ba tháng nữa là thằng bé được hai tuổi, không

biết có về được không nữa, đành phải an ủi như thế.



“Thật sao?” Bé con mở to mắt, giọng đầy nghi ngờ.



“Thật, mẹ nói được thì làm được, con chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở chỗ Y Tư

Tạp thôi, biết không?” Tôi vỗ hai má bóng loáng của bé con, một giọt

nước mắt trượt xuống, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn.



Nhận được lời hứa của tôi cũng không thấy đủ, bé con quay đầu nhìn Liệt

Minh Dã. Thấy thế, Liệt Minh Dã cũng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con, lặp lại lời tôi vừa nói. Rồi hai người chúng tôi cùng hôn xuống hai bên

trái phải trán bé con để tăng thêm độ tin cậy cho lời hứa.



Bé con sờ sờ má của tôi và Liệt Minh Dã, lau nước mắt trên mặt tôi đi,

rụt hai tay lại rồi ôm cổ Mục Liễu Nhứ, “Vâng” một tiếng với hai chúng

tôi.



“Đi thôi, nghe lời dì và bác nhé.” Tôi đè nén cảm giác muốn khóc thấp giọng giục, nhìn ba người xuống xe, dần dần đi xa.



Tiểu Thương Sí cứ mãi nhìn tôi và Liệt Minh Dã, cho đến chỗ rẽ không

nhìn thấy nữa mới thôi. Tôi quay mặt đi, chui vào lòng Liệt Minh Dã khóc nức nở. Lần này trở về Hoàng Thành dữ lành khó lường, trong lòng tôi

bất an cực kỳ khó chịu!



“Đừng khóc, chỉ chia ly ngắn ngủi mà thôi, gia đình chúng ta sẽ sớm ngày đoàn tụ!” Cậu ta ôm tôi an ủi, giọng nói run rẩy.



Tôi vùi mặt trong ngực cậu ta yên lặng gật đầu, chúng tôi cũng đâu muốn chia lìa, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi . . . . .



Có thai mà phải đi đường là chuyện khổ sở nhất. Đường xóc làm tôi khó

chịu, không ngừng nôn ọe. Nôn xong toàn thân mềm oặt, dựa vào lòng Liệt

Minh Dã thở hổn hển, mắt khép hờ.



Cậu ta cẩn thận ôm tôi, đau lòng cùng áy náy trong mắt cậu ta làm tôi mở hai mắt ra, xoa nhẽ lên hai gò má của cậu ta nhẹ nhàng nói, “Đừng tự

trách mình, không phải là lỗi của cậu.”



Cậu ta nắm lấy tay hôn xuống, giọng nói run rẩy, “Ta muốn đối xử tốt với nàng gấp bội!” Kiên định, sắt son, không bao giờ đổi thay.



Tôi khóc vì cảm động, trái tim không ngừng run rẩy. Đủ rồi, có những lời này của cậu ta tôi chết cũng cam lòng!



Tình yêu của chúng tôi làm cảm động những tướng sĩ đồng hành, có thể nhìn thấy họ quay lưng đi lén lau nước mắt.



Liệt Minh Dã bế ngang tôi đi vào xe ngựa, tôi rúc vào trong lòng cậu ta

mỉm cười ngọt ngào. Tôi đã từng cho rằng mình yêu chàng trai thành niên

này là một tội lỗi, là hành vi biến thái, nhưng bây giờ đã hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ này. Vị thành niên thì sao? Cậu ta mười sáu tuổi còn biết

thương vợ mình, quý trọng vợ mình hơn những người đàn ông hai mươi sáu

tuổi. Tôi không hối hận vì đã yêu cậu ta, tuyệt đối không, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc!



Ngày 27 tháng 2, chúng tôi trở lại Hoàng Thành, bố trí cho 3000 tướng

sĩ, tôi và Liệt Minh Dã vào cung, theo Lương Đức Dung đi đến trước cung
đánh bên tai, tay sờ xuống phía dưới. . . . . . Ẩm ướt! Dây thần kinh

khắp người tôi như bị kéo đứt cùng một lúc, tiếng coong coong vang lên

như thiên quân vạn mã!



“Không!!!” Tôi điên cuồng hét lên, nước mắt trào ra như mưa, con tôi

không còn nữa! ! “A a a . . .a a a . . .” Hai tay ôm đầu đau khổ co

quắp, cơ thể đau cũng không bằng nỗi đau mất con! “Thiếu gia . . . thiếu gia . . . thiếu gia . . .” Tôi gào khóc như điên như dại, biết Liệt

Minh Dã không nghe được nhưng vẫn cố hét lên, con gái của chúng ta, con

gái đầu tiên của chúng ta! Không còn! Không còn nữa! ! “A a a . . .a a a . . .” Tôi lăn lộn trên mặt đất, tim đau siết lại. Vì sao ông trời lại

tàn nhẫn như vậy? ! Tôi đã làm gì sai mà lại đối xử với tôi như vậy? !



Tiếng gào khóc vang vọng trong không gian nhỏ kín mít, nỗi đau và bi

thương thấm vào từng tiếng khóc. Hai tay ôm bụng, khóc không thành

tiếng, cơ thể run rẩy. “Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia. . . . . . Thiếu

gia. . . . . .” Tôi không ngừng gọi Liệt Minh Dã, nước mắt lăn xuống,

hóa ra mất đi cốt nhục của chúng tôi lại đau đớn đến thế! Tôi hận Trang

phi, hận Hoàng thượng, hận Ngọc phi, hận hết hận hết, hận đến cả người

đều đau! Cuộc sống của tôi vốn bình yên, là bọn họ kéo tôi vào cuộc

tranh đấu chốn cung đình! Lần đầu tiên trong đời tôi nếm được mùi vị căm hận, nhưng lại phải đổi bằng tính mạng của đứa con!



“A a a . . . a a a . . . hu hu hu . . . hu hu hu . . .” Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết lại tiếp tục ngất đi.



Cơn đau thấu xương khắp người làm tôi kêu thảm thiết, tỉnh lại lần nữa.

Ngọc phi không phải là người, ả ta tàn nhẫn sai cung nữ lấy thanh trúc

luồn vào khe mười móng tay tôi. Thịt non không chịu được sự tra tấn như

thế, máu tươi chảy ra be bét. Trong cơn đau, tôi tỉnh rồi lại ngất, ngất rồi lại tỉnh, bị chúng hành hạ đến chết đi sống lại!



Thế còn chưa đủ, những ngày tiếp theo ngày nào chúng cũng tra tấn tôi,

đâm châm, thanh nẹp, thanh trúc thay phiên nhau không ngừng nghỉ. Không

đếm được đã qua bao nhiêu ngày đêm, lúc trước còn đau đớn giờ tôi chết

lặng, tùy chúng có hành hạ tôi thế nào cũng không thấy đau. Lúc trước

tôi kêu gào thảm thiết giờ thành rên rỉ, cuối cùng lặng lẽ ngẩn ngơ để

chúng ngược đãi. Cơ thể này như thể đã không thuộc về tôi nữa, tay tôi

vô cùng kinh khủng, nhìn thì sẽ buồn nôn, nửa đêm gặp ác mộng không ngủ

nổi! Trên người không có vết thương, chỉ có chi chít lỗ kim! Mất đi đứa

con và tra tấn dã man khiến tôi hấp hối. Cứ mỗi lần nhớ đến Liệt Minh

Dã, tim lại đau, đau đến mức có thể giết người được! Tôi điên cuồng khát vọng muốn nhìn thấy cậu ta!



Ngọc phi hành hạ đủ, trả thù đủ, cuối cùng cũng dứt khoát cho tôi được

kết thúc. Hôm nay, cô ta sai người khiêng đến một cái vạc lớn, nghe thấy cô ta cười âm hiểm khoái trá nói, “Bản cung tốt bụng không tra tấn

ngươi nữa, trong vại này có rắn độc, tiện nhân nhà ngươi chỉ xứng thành

đồ ăn cho súc sinh!” Nói tới hai chữ “Đồ ăn” cô ta vui sướng không tả

nổi, nhìn tôi sắp phải chết, ác khí tỏa ra, cô ta vui vẻ còn không kịp

nữa là.



Đôi mắt tôi lờ đờ nhìn khuôn mặt như đóa hoa xinh đẹp lại vô cùng độc ác của cô ta, da mặt cứng ngắc không thể cười khẩy với cô ta một cái. Cung nữ Giáp, Ất, Bính, Đinh nâng cơ thể bị tra tấn không còn ra hình người

của tôi đến vại rắn. . . . . .



‘Thiếu gia. . . . . . Xin lỗi, tôi không chờ được đến lúc cậu trở lại

rồi. . . . . . ’ Tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, sắp chết, thật sự sắp

chết rồi, mạng sống của tôi sắp kết thúc tại đây.



Thân thể tôi nhẹ bẫng, các cung nữ ném tôi vào vạc rắn. Vừa rơi vào vạc

ngay lập tức tôi cảm giác được có vật thể lạnh lẽo quấn lên người.



“Không . . . ” Một tiếng hét khàn khàn như muốn đâm thủng màng nhĩ khiến tôi phải mở đôi mắt mệt mỏi ra. Một khuôn mặt đường nét sâu vô cùng đàn ông đang hoảng loạn điên cuồng đập vào mắt. Tôi hoảng hốt. Hóa ra trước khi chết con người ta có thể nhìn thấy ảo giác đẹp nhất, khó quên nhất. Ảo giác này thật đẹp, ngay cả khi không thể sống chờ Liệt Minh Dã trở

về, chỉ cần nhìn thấy cậu ta trong giấc mơ cũng đã là niềm an ủi cho tâm hồn tôi rồi.



Bị rắn độc cắn, ý thức của tôi mất dần. Tôi không thuộc về nơi này, sau

khi chết tôi sẽ trở về thế kỷ 21 sao? Hay là tan biến vĩnh viễn? Tôi tự

hỏi mình, từ từ nhắm đôi mắt đau đớn lại mang theo sự tiếc nuối với thế

giới này.