Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 78 : Thề sẽ giàu có nhất thiên hạ - Ghen, chàng sẽ cưới vợ bé à?

Ngày đăng: 04:15 20/04/20


Hai tháng sau. . . . . .



Bằng nhiều cách thám thính, thám tử đã xác nhận người Ô có thêm ba mươi vạn viện binh, hiện tại tổng cộng có năm mươi lăm vạn tướng sĩ; Đức Thân Vương liên thủ với tam vương, số binh lên tới chín mươi vạn quân!



Oa Tắc chưa yêu cầu viện binh, số đại quân vốn có cộng thêm ba mươi vạn nhân mã Nhiếp Quang mang đến nữa, tổng cộng có sáu mươi vạn. Tuy có thiệt mạng nhưng tổn thất lại ít, như vậy có thể thấy được binh lực của Oa Tắc rất mạnh, luôn nghiêm chỉnh huấn luyện, có kỹ thuật dụng binh!



Nếu so ra thì Đức Thân Vương có tỷ lệ thắng cao nhất. Thứ nhất, hắn chiếm được Hoàng Thành - lực lượng chủ đạo, thứ hai hắn có số binh lính nhiều nhất, tướng sĩ đông nhất. Nhưng, nhiều người cũng không phải mấu chốt để giành thắng lợi, còn phải xem cách dùng binh, bày trận, sử dụng người tài như thế nào, lấy dài bù ngắn ra sao, như thế mới bảo đảm thắng lợi lâu dài mà không sợ thất bại!



Chúng tôi tập trung trong lều lớn, Y Tư Tạp chỉ vào bản đồ lập thể nói, "Hiện nay Đức Thân Vương chiếm phần lớn lãnh thổ phía tây nam, người Ô chiếm tây bắc và đang tiếp cận Đức Thân Vương từng chút một. Hiện giờ phần lãnh thổ quân ta sở hữu ít nhất. Trước khi ta xuất chinh đã từng hứa với phụ hoàng sẽ tiêu diệt Long triều và nước Ô trong vòng năm năm, để cho Oa Tắc trở thành nước thống trị duy nhất. Bây giờ một năm trôi qua, thiên hạ đã phân định ra thành ba thế cục, còn lại bốn năm nữa để chúng ta chiến đấu, lấy phần lãnh thổ hiện tại làm cơ sở bước những bước lớn hơn để mở rộng nó, cho đến khi thống nhất thiên hạ!" Nói đến đây, anh ta liền thu ngón tay chỉ bản đồ về, buông thõng xuống, nhìn một vòng tất cả các tướng sĩ chủ chốt, trầm giọng hỏi, "Các vị, có tin tưởng ta, theo ta năm năm xưng bá thiên hạ không?" Bốn chữ cuối cùng nhấn rất mạnh, ẩn chứa ý chí kiên định không gì có thể lay chuyển.



Lúc anh ta nói xong, tôi không biết tâm trạng mình khi ấy như thế nào nữa. Thâu tóm toàn bộ địch quốc trong vòng năm năm, nếu không có lý tưởng hào hùng tuyệt đối sẽ không dám khẳng định như vậy! Y Tư Tạp đưa mắt nhìn từng người, trong mắt người nào người nấy đều dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực bởi câu nói của anh ta.



"Tướng sĩ của Oa Tắc ta là tinh anh nhất, mạnh mẽ nhất, tuyệt nhất, đoàn kết nhất!" Y Tư Tạp nở nụ cười tự tin mà chỉ bậc vương giả mới có. Nụ cười kia không chỉ tự tin, mà còn tin tưởng hoàn toàn vào sự ủng hộ của các tướng sỹ.



"Chúng ta có lòng tin sẽ xưng bá thiên hạ!" Cùng với lời nói và vẻ mặt khích lệ của anh ta, mọi người đều đồng thời ôm quyền lớn tiếng khẳng định, âm thanh vang dội như sấm, như thể muốn đánh bay lều tướng!



"Tốt! Từ giờ khắc này trở đi, ta sẽ phó thác sự tồn vong, hưng suy vinh nhục của ‘ Oa Tắc ’ cho các vị! Từ giờ khắc này, ta và các vị sẽ cùng sống chết cùng tồn tại cho đến khi giết sạch quân địch!" Y Tư Tạp ôm quyền thật chặt tuyên thệ với mọi người, đó là lời cảm ơn, hơn thế còn gắn chặt sinh mạng của mình với tất cả mọi người.



"Nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của thái tử điện hạ!" Mọi người lần thứ hai kiên định nói, ý chí chiến đấu chấn động vang dội.



Tôi nghiêng đầu nhìn Liệt Minh Dã, ý chí chiến đấu trong mắt cậu ấy là hừng hực nhất, mạnh mẽ nhất trong số tất cả mọi người. Một là vì giúp Y Tư Tạp định quốc, hai vì muốn nhanh chóng giải quyết dứt điểm với Đức Thân Vương!



Trong thâm tâm, tôi vô cùng bội phục Y Tư Tạp, đều là yêu cầu người khác bán mạng ra trận đánh giặc, nhưng lời anh ta nói ra lại khiến cho người ta cam tâm tình nguyện, cho dù có chết trên sa trường cũng không hối hận! Anh ta là một người lãnh đạo tài giỏi, hiểu và nắm bắt được lòng của thuộc hạ, để rồi từ đó khiến họ bộc lộ tiềm năng mạnh nhất!



Đoàn quân chia ra làm ba đường: Nhiếp Quang lĩnh mười vạn tướng sĩ tấn công từ con đường bên trái, Liệt Minh Dã đi theo con đường ở giữa, Phong Thiên Tá từ con đường bên phải tới, mười ngày sau toàn quân sẽ tập hợp tại ngã ba thông với doanh trại chủ soái của người Ô.



Sắp phải thực hiện một cuộc hành trình dài, người duy nhất khiến tôi không yên tâm chính là Thảo Hồ! Trước khi xuất phát, chúng tôi đều đến trước trướng của Thảo Hồ cáo biệt. Lúc đi tới lúc thì nhìn thấy A Y Nại bê chậu nước rửa mặt đi ra. Cô ấy thấy chúng tôi liền nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi tạt nước đi. Sau hai tháng chăm sóc Thảo Hồ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã tiều tụy đi trông thấy, ngay cả con mắt linh động cũng mất đi sắc thái vốn có.



Vào trong, chúng tôi thấy ông lão đang mặc quần áo cho Thảo Hồ, hiển nhiên là anh ta vừa mới lau người xong. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng tôi chua xót, A Y Nại là cô công chúa địa vị cao quý nhưng lại chăm sóc Thảo Hồ rất tận tình, quả đúng là một cô gái tốt. . . . . . Cô ấy đã nhìn thấy thân thể Thảo Hồ, chỉ sợ đời này cô chỉ có thể gả cho anh ta!



Thảo Hồ vẫn ngây ngốc nằm trên giường nhìn đỉnh trướng mà không hề có bất kỳ phản ứng nào, cứ để mặc cho ông lão mặc quần áo, đắp chăn cho mình. Anh ta không còn gầy như trước nữa, đã có da có thịt, sắc mặt đã có chút hồng hào, môi cũng có huyết sắc. Anh ta đang chuyển biến tốt hơn từng ngày.



Tôi vỗ nhẹ lên tay A Y Nại, dịu dàng nói, "Tỷ tin rằng chẳng bao lâu nữa Thảo Hồ sẽ tỉnh táo lại, vì vậy muội phải kiên trì, không được buông xuôi!"



"Ừm, muội hiểu mà! Lăng tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm theo Liệt Nguyên soái đi đi, muội sẽ chăm sóc chàng thật tốt, tuyệt đối sẽ không từ bỏ!" A Y Nại gật đầu thật mạnh, lệ ngấn doanh tròng.



Sự kiên cường của cô ấy khiến tôi đau lòng. Lúc tôi bằng tuổi cô ấy vẫn còn rất yếu đuối, hay lo được lo mất.



Chúng tôi thu hồi ánh mắt lưu luyến nhìn Thảo Hồ. Mang theo sự thấp thỏm chờ mong ngày anh ta tỉnh táo mà rời khỏi doanh trại. Y Tư Tạp tiễn chúng tôi tới tận cửa doanh trại, nhìn chúng tôi lên ngựa rồi đi xa dần.



Sau bữa trưa chúng tôi xuất phát, trước khi trời tối đã đến được chân núi cách Phần thành người Ô" chiếm cứ mười dặm, hạ trại ở đó. Chúng tôi không quá tới quá gần, miễn cho bị thám tử người Ô phát hiện ra.




Âm nhạc lại nổi lên, vũ điệu lại bắt đầu, không khí ngột ngạt trong điện rất nhanh liền biến mất, tiếng nói tiếng cười vẫn như cũ. Nhưng trong lòng tôi lại bắt đầu hoảng sợ, chỉ vì tôi đã xem nhẹ sự lột xác của Liệt Minh Dã sau khi trưởng thành. Cậu ấy anh tuấn, xuất sắc, tuổi còn nhỏ mà đã tài năng ngời ngời, còn tôi đã là phụ nữ hai mươi chín tuổi rồi, khi bên cạnh cậu ấy xuất hiện vài người khác phái, khi tôi ‘hoa tàn ít bướm’ liệu tôi có thể chia sẻ tình yêu của cậu ấy với một cô gái khác không? Điệu múa thoát y kia khiến trái tim tôi thít lại!



Sau yến tiệc, Liệt Minh Dã đuổi theo tôi, giữ chặt hai vai tôi, xoay tôi lại đối diện với cậu ấy. Cậu ấy vội vàng nói, "Nàng đừng tức giận, trong lòng ta chỉ có nàng! Ta đối với vũ cơ. . . . . ." Cậu ấy vừa nói đến đây, liền bị tôi lắc đầu ngắt lời, "Em không trách chàng, chỉ là vấn đề của em thôi. . . . . ."



Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, một lát sau dò hỏi, "Nàng. . . . . . đang sợ hãi điều gì vậy?"



Cậu ấy nói không sai, tôi đang lo sợ, sợ mình sẽ thật trở thành những cô gái thời cổ đại, chấp nhận chung chồng cùng với người khác! Tôi quay đầu đi, im lặng không nói.



"Nói đi, nói cho ta biết trong lòng nàng đang nghĩ gì!" Tôi buồn bực không lên tiếng, cậu ấy gấp gáp lay tôi.



"Chàng. . . . . ." Tôi nói được một chữ rồi dừng lại. Tôi biết mình lại bắt đầu lo được lo mất rồi.



"Mau nói đi!" Cậu ấy giậm chân.



"Nếu có một ngày chàng gặp được một cô gái tốt hơn, thì chàng sẽ nạp cô ta làm thiếp à?" Tôi cắn răng, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt sốt ruột của cậu ấy, nói ra băn khoăn để ý trong lòng.



Nghe vậy, đầu tiên là cậu ấy sững sờ, sững sờ xong lại đột nhiên ngửa đầu cười lớn tiếng. Cậu ấy ôm tôi vào trong ngực vuốt ve sống lưng tôi, vừa cười vừa nói "Nàng đang nghĩ linh tinh cái gì thế, ta đã làm nàng sợ cái gì vậy, ha ha!!!"



"Đừng cười nữa, mau trả lời em đi!" Tôi tránh khỏi ngực cậu ấy, nhíu chặt hai hàng lông mày.



Cậu ấy thôi không cười nữa, điều chỉnh vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc nói, "Nàng hãy nghe cho kỹ đây, nếu ta đã nhận đinh nàng cả đời này thì dù trong tương lai có xuất hiện một người đẹp hơn nàng, tốt hơn nàng ta cũng sẽ không động lòng. Nương tử có một là đủ rồi, không phải có nhiều thê thiếp là được hưởng phúc, đó là phiền toái! Ta không hy vọng mình sẽ bị ‘sứt đầu mẻ trán’ vì sự tranh giành của đám phụ nữ!"



Tôi há miệng, nhưng không thể thốt lên nổi một chữ. Đàn ông cổ đại tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình, người giống như cậu ấy thật đúng là. . . . . .



"Giày xỏ chân vào mới thấy thoải mái, hài quả thật rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng đi vào chắc chắn sẽ đau chân. Ta nói như vậy, nàng đã hiểu rồi chứ?"



Tôi há hốc miệng, khó có thể tin được cậu ấy cũng có thể lấy ví dụ sinh động như vậy.



"Ta nói lại một lần nữa, ta cần nàng, cần suốt cả cuộc đời này. Nàng đừng hoài nghi tình cảm của ta đối với nàng, càng không nên suy nghĩ lung tung!" Cậu ấy dùng lực siết chặt eo tôi, tỏ vẻ cảnh cáo.



Hốc mắt tôi ươn ướt, đôi môi khẽ run, dùng sức "Vâng" một tiếng, ôm chặt lấy cổ cậu ấy. Tình yêu của chúng tôi đã ăn sâu bén rễ từ trong sinh ly tử biệt, đây cũng là lợi thế mạnh nhất! Tôi thật sự quá ngu ngốc, rõ ràng trong sóng gió đã kiên định tình cảm rồi vậy mà còn đi ngờ vực vô căn cứ, đúng là ngốc hết chỗ nói!



"Có những lúc ta thật sự muốn bổ đầu nàng ra xem bên trong là cái gì. Nếu nàng mà còn hay lo lắng lung tung như vậy nữa thì đừng trách ta sẽ tức giận đó." Cậu ấy gặm cắn vành tai tôi, giọng nói vừa có vẻ buồn buồn, vừa uất ức.



"Thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa!"



"Hừ!"



Tôi áy náy hôn môi cậu ấy, hôn rồi lại hôn. Đúng, vĩnh viễn sẽ không hiểu lầm nữa! Cậu ấy khác biệt hoàn toàn với những tên đàn ông hay trêu hoa ghẹo nguyệt khác. Đã yêu cậu ấy thì phải tin tưởng cậu ấy!