Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Chương 79 : Ta vĩnh viễn chỉ là Thảo Hồ thôi - Tiêu diệt người Ô
Ngày đăng: 04:15 20/04/20
Hôm sau, tôi một tay chống cằm, nằm trên giường cười ngắm Liệt Minh Dã ngủ say trước mặt. Mỗi một ngày trôi qua, tôi lại có nhiều hơn một thói xấu, đó chính là khi tỉnh dậy vào sáng sớm, ngắm gương mặt cậu ấy khi ngủ mà cười khúc khích. Cảm giác khi nhìn cậu ấy rất hạnh phúc, trái tim ấm áp, trong lòng ngọt ngào, lồng ngực chứa đầy cảm thấy thỏa mãn.
Tôi giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt cậu ấy, đầu ngón tay cảm nhận được xúc cảm đàn hồi khiến người tôi tê dại. Ngón trỏ vẽ một đường tròn trên mặt cậu ấy, lòng bàn tay dời xuống khẽ phủ lên đôi môi mỏng quyến rũ. Xúc cảm mềm mại mê người khiến tôi không nhịn được, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên nó.
Lúc mới đầu không có gì xảy ra, nhưng bất thình lình trời đất quay cuồng, tôi từ nằm trên người Liệt Minh Dã đổi thành nằm ngửa. Liệt Minh Dã vốn ngủ say hiện tại lại đang hôn môi tôi dồn dập, đầu lưỡi đẩy hàm răng tôi ra, xâm nhập vào trong.
Tôi không kịp phòng bị nên lập tức sa vào thế tiến công nhiệt tình ý loạn tình mê của cậu ấy. Nụ hôn nóng bỏng đi dọc theo cổ xuống dưới, khi cậu ấy cởi bỏ quần áo của tôi ra, ngậm lấy nơi mềm mại thì tôi mới sợ hãi hét lên một tiếng, hoàn hồn từ trong mê tình về hiện thực, đánh lên vai cậu ấy, "Dừng lại, nên dậy thôi!"
Cậu ấy dừng lại thở dốc, vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn, "Nàng quyến rũ ta xong giờ lại kêu ngừng, có phải quá tàn nhẫn hay không?"
Nghe vậy, mặt tôi đỏ lên, thẹn thùng nói, "Em chỉ muốn hôn chàng thôi, không có ý định kia, ai bảo chàng giả vờ ngủ. . . . . ." Lần nào cũng vậy.
Cậu ấy ai oán thở dài, ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt nhiễm đầy tình dục. "Lần sau nàng đốt lửa sẽ không cho nàng kêu ngừng nữa! Đây đúng là tra tấn.” Dứt lời, cậu ấy khó chịu ngồi dậy.
Tôi cực kỳ xấu hổ, gật đầu thật mạnh như thể một đứa trẻ vừa làm điều sai nhận ra lỗi lầm của mình.
Mặc quần áo, rửa mặt xong, hai chúng tôi đi đến nhà ăn. Chúng tôi gặp Y Tư Tạp ở cửa. Mí mắt anh ta rũ xuống, bộ dáng mệt mỏi do ngủ không đủ giấc. Nhiếp Quang, Phong Thiên Tá trước sau đi vào, chúng tôi vừa dùng bữa, vừa đàm luận chiến sự.
Chín thành đã bị đánh hạ, người Ô hao binh tổn tướng tổng cộng là x vạn người. Quân ta xuất chinh từ ba phía, tổng cộng là ba mươi vạn, tử trận vạn, tổn thất ít hơn người Ô rất nhiều. Phía trước chính là Lâm Thành – nơi đóng quân của chủ soái người Ô. Nếu như đoạt được thành này, thì sẽ chiếm được toàn bộ lãnh thổ của người Ô! Người Ô dã tâm bừng bừng nhưng không thể chống lại tinh binh lương tướng đoàn kết một lòng của Oa Tắc, điều này khiến cho người khác cảm thấy chúng thật ‘không biết tự lượng sức’.
Chỉnh đốn toàn quân, công thành còn dư lại x vạn người, cộng thêm thêm x vạn Y Tư Tạp dẫn đến, hiện tổng cộng có bốn mươi vạn tướng sĩ, nhiều hơn người Ô ba vạn nhân mã. Chủ soái người Ô ở ngay trước mắt, Y Tư Tạp dự tính trong vòng ba tháng sẽ bắt được hắn!
Dưới sự chỉ huy của Y Tư Tạp, chúng tướng sỹ trong bộ áo giáp chỉnh tề lên đường tiến đánh Lâm thành. Lâm Tiêu xung trận tiên phong bước ra khỏi hàng khiêu chiến. Bởi vì chăm chỉ rèn luyện, thêm vào đó là những lần ra trận thực chiến, võ nghệ của anh ta đã tiến bộ rõ rệt, tư thế cưỡi ngựa oai hùng, dũng mãnh hơn rất nhiều, đặc biệt là thanh cương đao trong tay, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh sắc bén càng làm tăng khí thế chiến đấu của anh ta.
Người Ô phái tướng ra nghênh chiến. Sau vài lần giao chiến đã bị Lâm Tiêu chém chết. Người Ô vẫn không chịu thua, tiếp tục phái tướng ra lần thứ hai, đáng tiếc cũng đành bỏ mạng. Sau hai trận thua liên tiếp, người Ô phải đánh chuông thu binh, không tiếp tục nghênh chiến nữa.
Hôm sau, đến lượt quản gia bước ra khiêu chiến, trường thương ra tay liền lấy được đầu của hai người, giành chiến thắng. Trong hai ngày, người Ô tổn thất bốn tướng, đóng chặt cửa thành, không đáp lại lời khiêu chiến nữa.
Quân ta khí thế như hồng thủy, quyết tâm muốn đoạt Lâm thành, sao có thể để cho chúng ‘phòng thủ mà không chiến’. Ngày thứ năm, Liệt Minh Dã bước ra khỏi hàng, một tay ghìm cương ngựa, một tay cầm giản chỉ vào cửa thành khiêu chiến. Người Ô không ứng chiến, cậu ấy liền khiêu khích, "Oa Tắc ta có tinh binh lương tướng, nước Ô các ngươi vốn không phải là đối thủ của bọn ta. Biết điều thì nên ngoan ngoãn mở cửa thành, quỳ xuống xin tha, có lẽ thái tử điện hạ của Oa Tắc ta sẽ rủ lòng từ bi tha cho mạng chó của các ngươi, còn nếu không, các ngươi cứ chờ chết đi!"
Biết rõ cậu ấy đang sử dụng chiêu khích tướng, không nên mắc mưu, nhưng người Ô lại không thể nuốt được cục tức này, cho nên liền mở cửa thành. Một con ngựa cường tráng trắng như tuyết phi ra như mũi tên, trên lưng ngựa là một người đàn ông trẻ tuổi tay cầm thương, vẻ mặt giận dữ, cách Liệt Minh Dã sáu, bảy mét thì siết cương dừng ngựa, chỉ thẳng trường thương về phía cậu ấy, giọng điệu phẫn nộ, "Thằng oắt con ngông cuồng, hôm nay bản hoàng tử sẽ cho ngươi trở thành vong hồn dưới lưỡi thương của ta!"
Dùng thương. . . . . . Xem ra người này chính là phó soái -Ngũ hoàng tử! Trong lòng tôi hiểu rõ, chậm rãi gật đầu, rốt cuộc chính chủ có địa vị cũng lộ diện, trận giao chiến sắp tới mới là trận mấu chốt nhất!
"Lớn lối thật, muốn tính mạng của bổn soái thì ngươi còn phải hỏi đôi kim giản này!" Liệt Minh Dã hừ lạnh giễu cợt, trên mặt thể hiện sự khinh thường đối với hắn ta.
Nghe vậy, tôi vỗ tay reo mừng như thể trúng được giải thưởng năm trăm vạn, "Tốt quá rồi!"
"Tốt cái gì mà tốt, chàng còn nói chàng thích tỷ, thích Liệt nguyên soái, thích ca ca muội, thích Nhiếp nguyên soái, thích Thương Sí, thích Mục tỷ tỷ. . . . . ." A Y Nại càng nói càng dùng sức nắm tóc chặt hơn, càng nói càng uất ức, cuối cùng chu đôi môi đỏ mọng, má phồng lên như bánh bao.
Khóe miệng tôi giật giật, giật rồi lại giật. Tôi cảm thấy dây thần kinh ở huyệt thái dương giật liên hồi. Tôi nên sớm biết rằng đầu của Thảo Hồ và đầu của người khác đâu có giống nhau. ‘Thích’ của anh ta là bao la, rộng lớn, chứ không phải là tình cảm nam nữ. . . . . .
"Lăng tỷ tỷ, muội nên làm gì bây giờ? Chàng quá ngu ngốc, một đứa con gái như muội đã bỏ hết sĩ diện để theo đuổi chàng, thế nhưng chàng lại không có chút phản ứng nào!" A Y Nại xoay người đối mặt với tôi, mặt mày nhăn nhó.
Tôi há miệng nhưng không biết nên nói cái gì. Chính xác mà nói, hiện giờ trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng không có lấy một ý tưởng nào để giúp cho cô ấy cả. Sau một lúc lâu cuối cùng tôi cũng thốt lên được một câu, "Để tỷ suy nghĩ đã", dứt lời tôi dùng tay day huyệt thái dương, rời đi.
Lúc đi ngang qua phòng Thảo Hồ, tôi gặp Liệt Minh Dã đi từ bên trong ra, hai chúng tôi cùng trở về phòng. Liệt Minh Dã đóng cửa phòng lại sau đó nói với tôi: "Ta hỏi Thảo Hồ có dự định gì cho sau này không, nàng đoán xem, hắn nói gì?"
"Nói gì?" Tim tôi giật thót, dè dặt hỏi.
"Hắn nói hắn vĩnh viễn chỉ là ‘Thảo Hồ’ thôi." Liệt Minh Dã nói lời này thật quá sâu xa, vẻ mặt vừa bội phục vừa có chút phức tạp.
". . . . . ." Tôi im lặng, lẳng lặng nhìn ánh mắt cậu ấy. Thảo Hồ nói rất rõ ràng, anh ta sẽ không phục quốc, sẽ không ngăn cản Y Tư Tạp thống nhất thiên hạ. Anh ta vẫn là chính mình, vẫn là một tên yêu y như mạng, vẫn là người quen thuộc mà chúng tôi vẫn cùng chung sống bấy lâu!
Tôi không diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình là như thế nào, vừa muốn khóc, vừa muốn cười, càng muốn hét lên thật to. Thảo Hồ buông bỏ tất cả chỉ muốn là chính mình, đối với anh ta đây là sự hy sinh lớn lao nhất! Anh ta có thể buông bỏ được, nếu đổi lại người khác, tuyệt đối sẽ không làm được!
★
Có Thảo Hồ, cho dù người Ô có dùng chiêu âm hiểm độc ác nào đối với chúng tôi cũng không có hiệu quả. Quân ta bao vây toàn bộ Lâm thành, chặt đứt đường lương thảo, cắt đứt thông tin liên lạc với bên ngoài của họ. Nỏ, đá đồng loạt bắn ra, kích nổ thuốc nổ, tấn công Lâm thành, khiến nó hoàn toàn thay đổi, khói báo động cuồn cuộn, kêu gào rung trời!
Bên trong thành người chết rất nhiều, lương thảo càng lúc càng ít, ép Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử rơi vào tình trạng ‘chó cùng bứt giậu’, điên cuồng dẫn theo vài tướng sĩ còn sống sót chém giết ra khỏi Lâm thành .
Y Tư Tạp là một bậc thầy về quân sự, đã sớm lệnh cho quân sĩ cố ý thả cho hai tên kia chạy trốn. Khi bọn họ bỏ chạy nhất định sẽ phải đi qua con đường đã đào một hộ lớn bố trí mai phục ở Tây Bắc. Đợi đến khi hai tên kia giục ngựa chạy tới cái hố, sẽ rơi xuống đó, ngay sau đó tướng sĩ mai phục ở bốn phía tràn ra, đồng loạt bắn tên xuống hố sâu, bắn chết hai kẻ kia!
Y Tư Tạp treo cao đầu hai hoàng tử trên cửa thành Lâm thành thể hiện sự uy nghiêm. Trước giờ anh ta tính toán rất chuẩn, cuối cùng sau hai tháng hai mươi ngày quân ta đã giành được Lâm thành, chiếm được tất cả thành trì của người Ô, bao gồm cả những thành người Ô đã sát nhập vào Long triều! Dĩ nhiên, đám dư nghiệt của Kim La cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nước Ô không xâm lấn được Tây Bắc ngược lại còn mất đi hai vị hoàng tử. Aợ quân Oa Tắc dũng mãnh, sợ quân đội đông đảo của "Đức Thân Vương nên triều đình nước Ô vội di chuyển về phía Tây Bắc xa xôi, cho đến khi sát biển mới dám dừng.
Thế chân vạc đã hoàn toàn thay đổi, quân ta và Đức Thân Vương mỗi bên chiếm được một nửa lãnh thổ Long triều, kế tiếp chính là cuộc chém giết tranh đoạt đẫm máu với chín mươi vạn đại quân, để chọn ra một người duy nhất cho ngôi vị Đế Vương này!