Tướng Dạ
Chương 1106 : Viết thư xuyên ngày tháng
Ngày đăng: 03:02 19/04/20
Lầu dưới nhà sách cũ người đến người đi, lầu trên yên tĩnh như thường.
Sách trên giá là trân tịch tu hành buộc chỉ cũ kỹ, trang sách là giấy
bạc tầm thường học sinh thư viện thường dùng, bút chương cùng nghiên mực yên tĩnh đặt trên thư án bên cửa sổ phía tây. Nữ giáo viên ngồi dưới
cửa sổ phía đông điềm tĩnh viết chữ trâm hoa, thiếu niên khoanh chân
ngồi trên sàn sầu mi khổ kiểm, ngẫu nhiên đứng dậy viết lên giấy vài câu sau đó nhét vào trong sách. Chờ đến đêm lại có một thiếu niên béo lặng
yên đi tới, lấy ra lời nhắn rồi đến cửa sổ phía tây lần mò mấy dòng chữ, hoặc giả một thiên đại ngôn dào dạt trên giấy.
Những chữ viết hoặc xinh đẹp thanh lệ hoặc phóng đãng tung hoành không
ngừng vẽ loạn trên vài mảnh giấy, hai gã Ninh Khuyết và Trần Bì Bì không biết thân phận đối phương cứ thế dùng phương thức để lại lời nhắn không ngừng tiến hành trao đổi, mà khoảng thời gian cuối xuân đầu hạ này cũng lặng lẽ không một tiếng động hòa lẫn vào nét bút đường tranh câu giễu
tiếng cười của họ, bình dị mà tốt đẹp.
"Vô danh huynh, có biện pháp nào khiến kiếm ý trong sách mềm mại đi một chút không?"
"Ngu ngốc, nếu có thể mềm mại thì còn gì gọi kiếm ý? Với lại cái đề số
học mặt cỏ và trâu cái ngày hôm qua của ngươi... rất quái, cái gì gọi
là xác xuất thống kê?"
"Ngu ngốc, không cần ngạc nhiên mấy thứ danh xưng khác lạ gì đó, với
lại thực không có phương pháp nào có thể thông khiếu sao? Ta vẫn không
thể nào tin Hạo Thiên lão gia nỡ đối xử bất công với một thiên tài như
ta đến vậy."
"Có thì quả thật có, nhưng ngươi vẫn là không cần ôm hi vọng. Thiên tài và ngu ngốc chỉ cách một đường, phàm là người ôm loại hi vọng này, vô
luận hắn có phải thiên tài hay không, cuối cùng đều sẽ biến thành đáng
thương ngu ngốc. Mặt khác ta vẫn muốn nhắc lại một lần, cái đề số học
của ngươi hôm trước thật sự có chút quái, không có chất phác mỹ cảm."
"Ta nghe nói đám người Ma tông đi theo con đường bất đồng, không phải
cầu hô ứng cùng hơi thở thiên địa, mà ý đồ nhét hơi thở thiên địa vào
trong cơ thể, nếu cơ thể không có khiếu dùng loại phương pháp này, có
thể bước vào đạo tu hành hay không? Mặt khác phía dưới là đề số học thứ
ba ta ra cho ngươi, kính nghiêm cẩn giải, không cần lúc nào cũng tìm ta
đòi đáp án."
"Cái đề này chẳng qua là trình độ vỡ lòng, ngươi có phải đang vũ nhục
ta không đấy? Về chuyện Ma tông, ta phải cảnh cáo ngươi, trong thư viện
còn đỡ, chứ nếu ở ngoài ngươi nhất thiết không được nêu lên hai chữ này, bằng không ngươi sẽ bị đám cường giả thiên hạ chính đạo đuổi giết tới
số, mặt khác ta phải cười tủm tỉm nói cho ngươi, mặc dù là pháp môn tu
hành nạp thiên địa nhập cơ thể của Ma tông cũng cần thông chư khiếu, như thế mới có thể quán thông hơi thở thiên địa vào cơ thể."
"Đây thật sự là chuyện khiến người cảm thấy tiếc nuối, ta vốn tưởng có thể có chút đường khác có thể đi."
"Ngươi có thể thử nạy ra giá sách này, nhìn một cái xem mặt sau là gì."
Ninh Khuyết bỗng nhiên mở hai mắt xoay người nhìn lại, phát hiện vị nữ
giáo viên dịu dàng tinh xảo kia không biết tự bao giờ đã lặng yên không
tiếng động đứng sau lưng mình, dùng ánh mắt ôn hòa, thậm chí mang theo
vài phần cổ vũ nhìn bản thân.
Hắn không biết ý tứ chân thật phía sau ánh mắt dịu dàng và yên tĩnh của nữ giáo viên, cười khổ nhìn thoáng qua hoa văn trên giá sách, trong đầu ngẫu nhiên có ánh sáng hiện lên, nhớ tới cảm thụ của mình lúc nhìn thấy bức tranh Chu Tước trên đường cái Chu Tước, nhìn thấy mấy tượng điêu
khắc mái trong hoàng cung, mơ hồ đoán ra chút việc, ở đâu còn dám làm ra hành động gì bất kính.
...
...
Thời gian lại chạy tới giữa hè năm Thiên Khải mười ba, Ninh Khuyết và
Tang Tang đi đến tòa thành Trường An hùng vĩ này đã mấy tháng, mở một
tiệm Lão Bút Trai, thuận lợi tiến vào thư viện học tập, mỗi ngày ăn chút cơm thừa canh cặn, tựa hồ cuộc sống căn bản không có biến hóa gì phát
sinh, nhưng thực tế không phải vậy.
Thiếu niên quân tốt đến từ biên thành mạo hiểm đi theo người nào đó
giết một đêm mưa xuân, vào hoàng cung một lần, khổ chiến nhiều ngày đêm
trên tầng hai nhà sách cũ với mớ điển tịch tu hành này nọ, hắn đã thấy
được một thế giới càng lớn càng bao la hùng vĩ, kết bạn với một ít nhân
vật thú vị, vô luận tầm mắt hay tinh thần đều khác trước rất xa.
Trọng yếu nhất là, trong mấy tháng qua, hắn đã tiễn chân vị bằng hữu
thứ nhất trong đời mình, giết chết ngự sử Trương Di Kỳ và Trần Tử Hiền,
bước ra bước đầu tiên trên con đường báo thù, hết sức may mắn là, cái
chết của hai người này tựa hồ vẫn chưa kinh động quan phủ Đại Đường đế
quốc lẫn vị Hạ Hầu tướng quân cường đại ấy.
"Trời quá nóng, thành Trường An mỗi điểm này không tốt."
Nằm trên ghế trúc nhìn ánh sao đầy khắp đỉnh đầu, Ninh Khuyết lau mồ
hôi trên mặt, lắc đầu nói: "Mỗi khi sáng sớm thời tiết đều sẽ lạnh chút, ngươi nói bên cạnh ngôi nhà của vị trà nghệ sư kia có cái hồ nhỏ, phải
chăng thoải mái hơn chỗ chúng ta một chút?"
Tang Tang tiếp nhận khăn mặt nhúng nhúng trong thùng nước lạnh, thấp
giọng nói: "Thiếu gia, chẳng lẽ ngươi đi giết hắn chỉ vì nhà hắn mát mẻ
hơn chút? Loại chuyện báo thù này... thực có ý tứ như vậy sao?"