Tướng Dạ

Chương 1117 : Thanh âm mỹ diệu

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Thế gian có một chân lý giống như nói nhảm: có chính là có, không có

chính là không có. Ở trong thế tục, tiêu chuẩn có hay không rất đơn

giản: thấy được gì đó như núi chính là có, nghe được gì đó như âm thanh

cũng là có, chạm vào có xúc cảm gì đó như lửa đồng dạng là có, nhưng nếu nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến, vậy tự nhiên chính là không có.



Có điều tiêu chuẩn này lại không thích hợp trong giới

tu hành. Hơi thở, hay nói đúng hơn là nguyên khí, tràn ngập trong thiên

địa, thứ nguyên khí đi qua tuyết sơn khí hải nhẹ tấu mà dẫn phát niệm

lực chấn động này, không cách nào được người bình thường cảm giác, bọn

họ nhìn không tới nghe không được cũng rờ không đến hơi thở thiên địa

lẫn niệm lực của người tu hành, nhưng đấy cũng không có nghĩa những thứ

đó không tồn tại.



Sơ cảnh còn gọi là Sơ thức (mới quen), chỉ ý

niệm người tu hành từ tuyết sơn khí hải phóng ra ngoài, nhận ra sự tồn

tại của hơi thở thiên địa. Cảm tri, chỉ sau khi người tu hành quen dần

hơi thở thiên địa, có thể hài hòa ở chung, thậm chí tiến hành một ít

trao đổi tiếp xúc về mặt cảm giác, hai cảnh giới ban đầu này được gọi

chung là Hư cảnh.



Một người bình thường không thuộc giới tu hành, có thể thông qua trình bày và phân tích bên trên làm ra bình luận đơn

giản nhất: nếu mình có thể nhìn được nghe được hoặc giả chạm được hơi

thở thiên địa hay ý niệm, như vậy mình thật sự đã bước vào con đường tu

hành.



Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn ngón tay run nhè nhẹ của mình,

nhìn tầng khe hở mỏng manh giữa đầu ngón tay và khăn lông ướt, nhìn

nhiệt khí bốc hơi, biết bản thân cảm nhận được chẳng phải nhiệt khí gì

đó, mà là vài thứ đặc biệt.



Loại cảm thụ này hình dung bằng "chạm vào" cũng không chuẩn xác, mà như là một loại cảm giác vậy.



Trong não người có thần kinh, thần kinh sinh ra ý niệm, ý niệm sinh ra ước

muốn, mà niệm lực chính là rất muốn rất muốn rất rất muốn... Nhờ thế mới sinh ra sức mạnh huyền diệu nào đó, cũng chính là sức mạnh tư tưởng.



Ninh Khuyết lúc này trọng thương chưa lành, mỏi mệt hư thoát, trong đầu

thanh minh một mảnh không hề tạp niệm, chỉ có một loại ý niệm, hắn muốn

cầm lấy chiếc khăn lông ướt bốc hơi nóng kia, thoải mái chà lau thân thể của mình một chút.



Tựa hồ hơi thở truyền lưu trong thiên địa
trên gương mặt ngăm đen của tiểu thị nữ, môi hơi mấp máy, tựa hồ muốn

nói mấy câu, lại chung quy không nói lên được.



Vậy mà Tang Tang

vẫn lập tức hiểu ra ý hắn, xấu hổ cúi đầu, nâng tay áo chà lau cho sạch

nước mắt, một mặt nức nở một mặt thấp giọng nói: "Ta... ta đi Tùng Hạc

Lâu đặt bàn tiệc sáu lượng bạc."



"Như vậy còn tạm được." Ninh Khuyết sủng nịch xoa xoa đầu nàng.



Tang Tang vào nhà mở hộp lấy bạc, vội vàng chạy ra cửa hàng, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, chậm rãi dừng lại bước chân trước cửa, quay đầu nhìn hắn, cắn cắn bờ môi, vô cùng nghiêm cẩn nói: "Thiếu gia, về sau nếu lại

đi... đi làm mấy chuyện nguy hiểm này nữa, nhất định phải nhớ mang theo

ta, chờ ngươi trong cửa hàng thật không dễ chịu."



Ninh Khuyết

lẳng lặng nhìn nàng, sau đó dùng sức gật gật đầu, nói: "Yên tâm, về sau

cũng sẽ không còn loại chuyện này phát sinh, ít nhất trong năm nay, ta

sẽ không làm thêm cái gì, ngươi không cần lo lắng."



Lão Bút Trai đóng cửa sớm.



Tấm gỗ nhỏ treo trên cửa vốn viết "Ông chủ có việc", bị Tang Tang ở trong thời gian ngắn nhất đổi thành "Ông chủ có thai".



Nếu là việc vui, tự nhiên không thể thiếu uống rượu trợ hứng, chủ tớ hai

người cực kỳ xa xỉ ăn bàn tiệc Tùng Hạc Lâu sáu lượng bạc, uống hai bầu

rượu lớn, không biết là vì quá mức cao hứng, hay là vì đau lòng ăn cơm

hết nhiều tiền như vậy, Tang Tang tửu lượng kinh người chưa bao giờ say

hôm nay đúng là say cực kỳ hiếm thấy.



Ninh Khuyết nhìn tiểu thị nữ say gục trên bàn, giật mình gãi gãi đầu, thầm nghĩ ta còn chưa say ngươi thế nào đã say trước?



Ôm Tang Tang trở về phòng, đắp chăn lên, Ninh Khuyết ngồi ở bên giường cầm quạt tròn hương bồ thay nàng quạt gió, đồng thời xua đuổi một chút đám

muỗi phiền lòng, những năm gần đây đều là Tang Tang hầu hạ hắn, hắn ít

khi làm việc này, nhưng dù sao hồi còn nhỏ đã làm qua rất nhiều, cho nên động tác hết sức thuần thục.



Niềm hạnh phúc vĩ đại cùng nỗi kích động hưng phấn dần dần trở nên bình tĩnh trong lúc lay động quạt hương

bồ, hắn bắt đầu yên lặng suy xét rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người mình, ánh mắt có ý thức dừng lại trên chiếc ô đen lớn nằm bên cạnh

khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Tang.