Tướng Dạ
Chương 126 : Tòa thành hùng vĩ kia ơi, lâu rồi không gặp!
Ngày đăng: 03:01 19/04/20
Ninh Khuyết đau đớn choàng dậy, trong mắt ngập tràn sợ hãi, hắn vội vàng phanh vạt áo, bàn tay lần mò tìm kiếm trên ngực, chỉ sờ được một lớp mồ hôi ướt đẫm cả tay, không thấy cảnh máu me bê bết, thịt tan xương gãy, tim phổi lòi ra như tưởng tượng, hắn hú hồn vỗ vỗ ngực, trái tim đang đập như trống phải rất, rất lâu sau mới bình thường trở lại.
Ninh Khuyết nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn vẫn ấp chặt trong lòng mình, ánh mắt lướt đến khuôn mặt trong giấc ngủ say của Tang Tang, nhìn mấy giọt mồ hôi long lanh đọng trên cánh mũi tuy hơi đen đúa mà hết sức đáng yêu của nàng, bỗng nhiên nhận ra được sống quả là một điều hạnh phúc biết bao.
Về phần giấc mơ kì lạ đã đem đến cho hắn quá nhiều kinh hoàng ấy, Ninh Khuyết không định kể cho Tang Tang biết, cũng không định kể cho bất cứ kẻ nào khác, bởi lẽ chỉ cần nhớ đến bất kì một đoạn ngắn ngủi nào trong giấc mơ đó thôi, lòng hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn quyết định sẽ phải quên đi tất cả.
Hôm sau, cỗ xe ngựa cà tàng lại kẽo kẹt lăn bánh lên đường theo sau đội ngũ kị binh hộ tống càng ngày càng đông đảo đi về hướng nam, đại khái vào khoảng mười giờ sáng gì đó đoàn người đến một trấn nhỏ ngoài thành Trường An, sứ giả từ trong cung và đội ngũ nghi trượng phiền phức đã chờ sẵn ở đây từ mấy ngày trước.
Ninh Khuyết nhảy xuống xe, đứng tách khỏi đám người náo nhiệt, hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa, mơ hồ thấy bóng dáng một tòa thành đen sẫm, nhưng do khoảng cách quá xa xôi, dù cố căng mắt đến đâu hắn cũng không thể khiến cái bóng đen mờ ấy trở nên rõ ràng hơn, đành yên lặng suy đoán trong lòng - nơi đó chắc hẳn là thành Trường An.
Đội ngũ nghi trượng cồng kềnh lại thong thả lên đường, nhưng trong đó đã không còn hai kẻ đồng hành nhỏ bé.
Ninh Khuyết và Tang Tang đứng bên đường nhìn cỗ xe ngựa sang trọng to lớn từ từ đi qua trước mặt, thấy cửa sổ xe đóng chặt, hắn chợt nghĩ đến cô công chúa và vị tiểu vương tử kháu khỉnh người man ngồi bên trong, lại nhớ tới đống lửa bập bùng đêm nào, hắn vô thức đưa tay sờ mặt, khóe miệng nở nụ cười.
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một dãy tường thành đen kịt đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, tường thành cao vút đến mức không nhìn thấy đỉnh, che khuất nửa bầu trời, che luôn vầng mặt trời còn chưa lặn xuống, quan sát kĩ không trung phía trên còn thấy ba điểm đen không ngừng xoay lượn.
Nhìn về bên trái không thấy phần cuối dải tường thành, nhìn về bên phải cũng không thấy điểm tận cùng của nó, thật không biết chu vi của tòa thành này đến bao nhiêu dặm, cứ huy hoàng sừng sững đứng im lặng giữa đất trời. Tang Tang trợn mắt nhìn tòa thành khổng lồ, lại nhìn quan đạo chen chúc người cách đó không xa, hỏi:
- Đây là thành Trường An hả?
Ba điểm đen trên cao đã bay thấp xuống, hóa ra là vợ chồng nhà chim ưng đem con ra ngoài dạy bay giờ quay về tổ, tổ của chúng nằm ngay trên dãy tường thành loang lổ này. Phía ngoài tường thành trải qua ngàn năm mưa gió bào mòn trở lên nham nhở nhấp nhô nhưng vẫn vững vàng không cách nào lay chuyển.
Ưng non học bay xong liền quay về tổ, Ninh Khuyết nhìn tòa thành hùng vĩ nhất thiên hạ, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng chân thành tha thiết, hắn ra ngoài du lịch đã nhiều năm, giờ đây cũng trở về.
Trường An, lâu quá rồi không gặp!