Tướng Dạ

Chương 191 : Giết người tại kho củi phường sắt

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Chiếc ô rất lớn giống như một đóa hoa sen màu đen thong thả trôi trong mưa bụi thành Trường An.



Không biết Tang Tang đã buông bàn tay vẫn nắm chặt góc tay áo từ khi

nào, ngẩng đầu nhíu mày hỏi: "Thiếu gia, lúc trước ngài nói gì với Tiểu

Man ở trong phủ công chúa vậy? Ta thấy sắc mặt đám cung nữ đó rất khó

coi".



Ninh Khuyết nhìn thần thái cố tình tỏ ra chín chắn của cô bé, không nhịn được nhớ tới tình cảnh thường xuyên xảy ra ở Mân Sơn ngày trước. Khi đó hắn cõng cô bé từ đỉnh núi hiểm trở này bò lên đỉnh núi hiểm trở khác,

từ sơn trại này lần mò đến sơn trại khác, vừa lo tìm đường đi lại vừa

phải kể chuyện cổ tích để dỗ cô bé hết sức vất vả. Hắn mỉm cười xoa đầu

cô bé, nói: "Kể chuyện cổ tích... Ngươi biết sở trường này của ta mà..."



Tang Tang tò mò hỏi: "Kể chuyện nào? Cô bé lọ lem hay là ba chú lợn con?"



"Hoàng tử bé".



Tang Tang nhíu mày nghiêm túc hỏi: "Hoàng tử bé? Nó nghe hiểu được sao?"



Ninh Khuyết ngẩn ra, thầm nghĩ đây quả thật cũng là một vấn đề.



Dưới mưa phùn giữa xuân, hai người chủ tớ vừa nói chuyện vừa đi về phía

bắc, băng qua phường Thông Hiếu rồi trở lại khu đông thành, không đi vào ngõ bốn mươi bảy mà vòng qua đầu ngõ đi tiếp về phía đông thành. Hôm

nay Lão Bút Trai đóng cửa nghỉ ngơi, không biết Tang Tang đã lặng lẽ ôm

một cây phác đao được quấn chặt bằng vải bố về từ khi nào, trên vai hơi

ướt nước mưa.



Mưa dần dần to hơn, người đi đường trên phố trên ngõ đông thành đều bị

cơn mưa đẩy về trong nhà hoặc là trong xưởng. Ninh Khuyết và Tang Tang

đi tới một phường dân nghèo hẻo lánh ở đông thành rồi dừng bước, giơ

chiếc ô đen đứng dưới mái tòa miếu Hạo Thiên đổ nát thoang thoảng khói

hương nhìn vào trong phường, im lặng nghe tiếng rèn sắt loáng thoáng

vang tới trong mưa.



Tang Tang nhỏ giọng nói: "Một lát sau hiệu sắt sẽ đóng cửa, các thợ sắt

trẻ tuổi sẽ thực hiện đơn đặt hàng hôm nay, Trần Tử Hiền thì sẽ về hậu

viện nghỉ ngơi. Nghe nói mấy năm nay hắn đã cực ít khi đích thân cầm

búa, khi đó trong viện chỉ còn lại một mình hắn, vừa khéo hôm nay có

mưa, tương đối thuận tiện".



Ninh Khuyết nhìn những đám mây u ám trên trời, lặng lẽ tính toán thời

gian. Khi thấy đã đến lúc thích hợp, hắn đưa chiếc ô to màu đen trên tay cho Tang Tang, dặn Tang Tang chờ hắn rồi lấy một chiếc nón lá không

biết ở đâu ra đội lên đầu và đi đến phía tây phường. Đi qua hai con ngõ
khổ, ho ra máy bãi đờm lẫn máu, nói suy yếu: "Ta cho rằng mình sớm đã bị thế giới này lãng quên rồi".



"Ngươi quả thật là người bị lãng quên nhất trong số những người đó. Ta

nghĩ đại khái là bởi vì một kẻ bán chủ cầu vinh, bất kể là ai trong

triều đình cũng không dám liều lĩnh dùng ngươi, không biết mấy năm nay

ngươi có bao giờ hối hận không".



Ninh Khuyết lau nước mưa lạnh như băng trên mặt, nhìn lão già hấp hối,

nói: "Có điều cũng chính là bởi vì ngươi đã bị thế giới lãng quên cho

nên ta giết chết ngươi cũng sẽ không dẫn tới phiền phức quá lớn. Mặt

khác, ta đã thì được vào thư viện, giết chết ngươi là một việc không thể thiếu trong hoạt động ăn mừng của ta, cũng như hoa tươi và bồ câu vậy".



Ánh mắt già nua yếu ớt của Trần Tử Hiền chứa đầy vẻ hoang mang không

hiểu, hắn nhỏ giọng nói: "Cho ta một cái chết thoải mái đi".



"Thời gian còn rất sớm, đám thợ học việc nghèo của ngươi còn rất lâu mới hoàn thành đơn đặt hàng hôm nay".



Ninh Khuyết ngẩng đầu thoáng nhìn sắc trời, mưa bụi như một bức rèm che, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời đang ở chỗ nào, nhưng hắn biết mình

còn có rất nhiều thời gian, nhỏ giọng nói: "Còn chuyện thoải mái, mấy

năm nay các ngươi làm cho ta rất không thoải mái, nên ngươi cũng đừng hi vọng có thể chết thoải mái được".



"Ta có một bài thơ cần đọc cho ngươi nghe". Hắn nhìn lão già sắp chết

giữa đống củi, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì, bình tĩnh đọc: "Ta đến từ bên sông bên núi, ta đến từ thảo nguyên biên giới nước Yên, ta

đến từ trong phủ tướng quân, ta phải lấy mạng ngươi".



Nghe thấy ba chữ phủ tướng quân, đôi mắt vẩn đục của Trần Tử Hiền chợt

trở nên sáng ngời, vẻ mặt dần dần trở nên thư thái, đôi tay run rẩy vô

thức tìm kiếm trong đống củi ướt sũng, nhìn chằm chằm khuôn mặt non nớt

của Ninh Khuyết, nói run run: "Thì ra là thế, thì ra... con trai tướng

quân còn sống, ngươi... Ngươi nói... ngươi đã thi được vào thư viện,

thật tốt, tốt quá... Mấy năm nay ta sống mệt mỏi như thế, trước khi chết có thể được biết... con trai tướng quân còn sống... Còn sống không

tồi... Ta thật sự có thể nhắm mắt rồi".



"Người sống ai không mệt?" Ninh Khuyết cúi đầu nhìn vũng nước trước mặt

bị nước mưa rơi vào tạo thành vô số bong bóng nước vàng đục, thấp giọng

nói: "Phải học thư pháp, phải học số học, phải học piano, học vẽ tranh,

cuối tuần nào cũng phải ngồi sau xe đạp của mẹ chạy tới chạy lui, cuối

cùng thành ra còn ở cung thiếu niên nhiều hơn ở nhà, ngươi nói ta có mệt không?"



Trần Tử Hiền nghe không hiểu những lời này, ôm vết thương không ngừng chảy máu, đau khổ lắc đầu.