Tướng Dạ

Chương 194 : Cánh cửa đầu tiên đi tới thế giới kia

Ngày đăng: 03:02 19/04/20


Đúng lúc này, mắt bà hơi sáng lên, hàng lông mày đau cau lại chợt giãn

ra, bình tĩnh nhìn về phía đầu cầu thang, nhưng không ngờ người xuất

hiện ở đầu cầu thang lại không phải tên học trò kia mà là một học trò

trẻ tuổi mặt mày nhớn nhác khác.



Chử Do Hiền cực kì căng thẳng đi lên lầu. Hắn từng ngất trên lầu một

lần, đã nghe nói vô số kinh nghiệm đau đớn của các bạn học cùng trường,

cũng biết ngay cả nhân vật như Tạ Thừa Vận cũng đọc đến đêm rồi hộc máu, đủ loại tin đồn khiến trong lòng hắn bây giờ, sách trên lầu cũng đáng

sợ như ma quỷ dưới âm phủ, làm hắn hết sức hoang mang.



Đi tới bên cửa sổ phía đông, hắn rụt rè thi lễ thật sâu, kính cẩn nói một câu với nữ giáo viên.



Nữ giáo viên hơi nhíu mày nhìn hắn, bình tĩnh mỉm cười nói: "Thì ra là

bị ốm... Vậy mà còn nghĩ đến việc báo với ta. Đứa nhỏ này đúng là ngoan

ngoãn lễ phép. Ngươi chuyển lời giúp ta, bảo nó cứ yên tâm dưỡng bệnh".



Tam công tử Tạ Thừa Vận, Nam Tấn đã từ bỏ khổ tu lên lầu đọc sách, giờ

đây tên kia lại nghỉ ốm, thế là tầng hai yên tĩnh trở nên ngày càng yên

tĩnh, liên tục mấy ngày đều không có ai đi lên. Nữ giáo viên sớm đã quen với sự yên tĩnh này, bà cúi đầu tô lại những nét chữ của mình, gió xuân thổi từ cửa sổ phía đông sang cửa sổ phía tây, hoa lá bên ngoài vẫn

không ngừng lay động.



Nhưng có người không hề biết gã kia đã xin nghỉ ốm.



Đêm khuya, trời sao lấp lánh vương trên đầu cành cây giữa rừng đêm, len

vào trong nhà sách cũ, rải một lớp sương bạc lên sàn nhà. Những hoa văn

phức tạp chạm khắc trên giá sách cuối cùng đột nhiên sáng lên rồi mờ đi, sau đó mở ra không một tiếng động. Trần Bì Bì cực kì gian nan chui ra,

trên tay cầm một chiếc khăn mặt ướt không ngừng lau mồ hôi trán, thong

thả đi tới phía trước giá sách.



Ngón tay mập mạp điểm chính xác vào cuốn sách vốn mỏng manh đó, sau đó

lấy ra. Trần Bì Bì tùy ý lật sách, phát hiện trang giấy mình kẹp trong

sách vẫn còn ở đó, không có ai động vào cũng không có ai để lại bất cứ

văn tự nào, hai mắt không khỏi trợn ngược, thấp giọng lẩm bẩm tức giận:

"Đã bao nhiêu ngày rồi? Tại sao vẫn còn chưa xem? Bổn thiên tài không

ngại phá vỡ quy củ của thư viện để truyền đạo, thụ nghiệp, giải đáp nghi vẫn cho ngươi, vậy mà ngươi lại dám không trân trọng như thế!"



Chuyện này nói ra thì cũng tương đối thú vị.


Lật tờ giấy lại xem mặt sau, hắn thấy trên mặt sau tờ giấy ghi đầy chữ

cực nhỏ, mặc dù người viết dùng chữ cực nhỏ, viết cực kì cẩn thận, cực

kì chú ý quy củ, nhưng rất kì diệu là khoảng cách giữa các chữ nhỏ như

hạt gạo vẫn đều tăm tắp, nét bút phóng khoáng, mang hơi thở tự nhiên tùy ý.



Ninh Khuyết giật mình xem chữ viết ở mặt sau trang giấy, sau đó thầm đọc những câu chữ người nọ lưu lại.



"Kẻ đáng thương kia, không được tin tưởng cái gì mà thấy núi không phải

núi... Sự vật tồn tại khách quan đương nhiên phải là chân thực, chẳng

hạn như những chữ viết trên quyển sách này còn chân thực hơn cả sự kiêu

ngạo tự phụ của ta lúc này...



Có điều khi giấy này chữ này phản xạ cảnh xuân ngoài cửa sổ, chiếu vào

đôi mắt không biết là to hay nhỏ của ngươi, lại bị ngươi... Cảnh xuân

chiếu trên giấy đã là một cách giải thích, mắt ngươi thấy nó lại là một

thứ khác... Sự khách quan chân thực của sự vật cũng như một người đẹp

hoàn toàn khỏa thân... Mà khi ngươi mê đắm nhìn nàng, suy nghĩ nàng đẹp

đến mức nào, muốn eo lên người nàng... Bất kể nàng là thánh nữ nước Đại

Hà hay là Diệp Hồng Ngư trong thần điện Tây Lăng..."



Gió xuân ấm áp thổi nhẹ nhàng bên trong bên ngoài lầu, ánh nắng buổi

chiều bắt đầu chiếu xuống con đường đỏ vàng, đám côn trùng giống đực đắm chìm trong ráng đỏ bắt đầu cao giọng kêu to, rung cánh, ép túi khí,



Mượn gió và sóng âm để thể hiện sự mạnh mẽ và dục vọng của mình với côn

trùng giống cái. Thỉnh thoảng gió hơi lớn, tiếng côn trùng rả rích dưới

cỏ trên cây chợt chấm dứt, trong tai đám côn trùng giống đực mạnh mẽ

này, tiếng gió chắc cũng đáng sợ như tiếng sấm.



Bên cạnh giá sách trong lầu, Ninh Khuyết ngơ ngác đọc những câu chữ trên tờ giấy, sững sờ thật lâu không thể nào nhúc nhích như một pho tượng,

những hàng chữ cực nhỏ đó giống như những tiếng sấm không ngừng nổ vang

trong đầu hắn làm đầu óc hắn ong ong không dứt.



Một lát sau, hắn đưa ngón tay run nhè nhẹ mở cuốn khí hải tuyết sơn sơ

thám ra, ánh mắt thoáng nhìn trang sách rồi dời đi, ngực bắt đầu kích

động nhấp nhô khó mà đè nén. Nhờ có sự giúp đỡ của những văn tự trên tờ

giấy, mặc dù hắn vẫn không thể biết được phía sau cánh cửa là cái gì,

nhưng rốt cục hắn đã biết được cánh cửa đó ở đâu.