Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 12 : Ước định
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Sắc mặt y quan trắng bệch, ngồi trong xe ngựa mà run như cầy sấy. Hai ngày trước ông đọc giúp vương gia tờ giấy, mà ngày hôm nay chính là ngày thứ ba đã ước định. Nếu tiểu vương gia an phận ở yên trong quân doanh thì cũng chả có gì, dù sao thì người này cũng không có khả năng trốn đi dưới mí mắt của toàn quân. Nhưng bây giờ người đã đi ra ngoài rồi, lại còn mang người biết chuyện là ông đi theo, ông không thể không nghĩ đến phương diện đó.
“Tiểu vương gia…”
Long Thiên Tài liếc qua, ông liền run run, Ngụy Tiểu An kỳ quái nhìn: “Ông bị sao vậy?”
“Ông ta không sao hết,” Long Thiên Tài nói, “Chắc là bị bản vương cho đi theo nên sợ hãi thôi,” hắn híp mắt nhìn qua, “Ông nói có đúng không?”
Y quan liên tục lau mồ hôi: “Vâng, vâng…”
Ngụy Tiểu An hiểu rồi thì an ủi một tiếng: “Ông đừng sợ, tiểu vương gia đối xử với người khác rất tốt.”
“Đúng vậy.” Long Thiên Tài vui vẻ cầm hộp cơm ném cho Ngụy Tiểu An, người sau tiếp nhận, ngồi ngoan trên xe. Y quan khóc không ra nước mắt, nơm nớp lo sợ mà rời đi cùng tiểu vương gia.
Vương gia đi rồi quân doanh yên tĩnh hơn nhiều, Cô tướng quân ở trong lều đi qua đi lại, người nọ đi vào buổi sáng, bây giờ đã qua giữa trưa, nhưng mí mắt y… vẫn giật liên tục.
Y hơi nhíu mày, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng rõ ràng, muốn không chú ý tới cũng không được. Y đi tới đi lui, ngẩng đầu thấy Bạch Liên từ ngoài đi vào, cũng đang cau mày.
Tầm mắt hai người gặp nhau, gần như song song mở miệng: “Ta cảm thấy…”
“…”
Bạch Liên nói: “Tiểu vương gia đi thống khoái quá, nên lòng ta thấy bất an lắm. Hắn không phải người nhát gan, biểu hiện trấn định ở trên chiến trường có thể nhìn ra điều đó, nên nhất định không phải vì hắn sợ chết mới rời đi. Nhưng rốt cuộc là vì sao?”
“Ta cũng không nghĩ ra…” Cô tướng quân khó hiểu.
Bạch Liên suy nghĩ một chút: “Chẳng lẽ hai ngày nay có chuyện gì xảy ra?”
Cô tướng quân nhíu mày lắc đầu: “Hắn luôn ở trong lều, không đi ra ngoài, nếu thật có chuyện gì thì cũng chỉ xảy ra tại nơi này, nhưng ngày đó ngoại trừ việc hắn trúng tên của Vân Nhàn thì cái gì cũng…”
Y đang nói bỗng dừng lại, Bạch Liên cả kinh: “Tên của Vân Nhàn? Tiểu vương gia trúng tên của hắn? Sao ngài lại biết?”
“Mũi tên kia là của Vân Nhàn, trên thân có khắc tên cậu ta…” Cô tướng quân không nói tiếp, lúc đó tiểu vương gia bị thương làm cho y cực kỳ hoảng hốt rối loạn, sau đó thấy tên ‘Vân Nhàn’ thì chỉ thầm nghĩ làm sao làm thịt người nọ, còn lại cũng không chú ý. Bây giờ nghĩ kỹ lại, thật sự có chuyện lớn, y nghĩ đến một khả năng, nhưng y tình nguyện cho rằng mình đoán sai.
Bạch Liên vội vàng truy hỏi: “Vậy mũi tên kia đâu?”
Cô tướng quân gian nan nói: “Bị tiểu vương gia cầm rồi…”
Bạch Liên há miệng lại ngậm miệng, thanh âm hơi run: “Nếu mũi tên kia… là Vân Nhàn cố ý bắn…”
Hai người im lặng, rồi vội vàng đến lều của tiểu vương gia. Lục tung một lúc mới phát hiện mũi tên được đặt dưới giường mềm, mũi tên đã bị người bẻ gẫy, bên trong bị rỗng, chắc chắn là trước đó đã có vật gì.
Trong lều cực im lặng, hai người trừng mắt nhìn mũi tên mà hít sâu. Tiểu vương gia vẫn luôn gần gũi, trên người hắn có một mị lực kỳ lạ làm cho người khác không tự chủ mà đặt mình ngang hàng với hắn, vì vậy vào lúc này, Cô tướng quân và Bạch Liên luôn luôn trung quy trung củ bỗng nhiên không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm càn rỡ trong đầu, đó chính là đem vị tiểu vương gia kia ấn lên mặt đất mà đánh cho một trận tơi bời.
Cô tướng quân bỗng nhiên xoay người đi nhanh ra bên ngoài, Bạch Liên vội vàng ngăn lại: “Tướng quân, ngài là thủ lĩnh, phải ở quân doanh làm chủ mọi việc, để ta đuổi theo.” Y nói xong vội vàng lấy ngựa, đuổi theo hướng tiểu vương gia.
Bạch Liên không ngừng nghỉ mà đi tới dịch quán, hỏi xung quanh thì biết tiểu vương gia mang theo ba người đi quán rượu rồi. Y vội vàng đi tới quán rượu, biết những người kia ở trên phòng riêng, liền nhanh chóng lên lầu, một tay đẩy cửa phòng bị khóa đi vào, sau đó… cả người cứng đờ.
Chỉ thấy Ngụy Tiểu An và Mộc Tử đều gục xuống bàn, mà vị y quan kia thì dang tay dang chân thành hình chữ đại nằm trên mặt đất, một tay cố sức vươn về phía trước, như thể muốn bắt lấy cái gì, kiệt lực ngã ở trước cửa. Bạch Liên bước vào thì đạp trúng tay ông ta, lập tức một tiếng ‘ái ui’ hàm hồ vang lên.
Long Thiên Tài vui vẻ, nghĩ thầm có nên quỳ xuống tạ ơn hay không đây, mẹ nó chứ, có cần không? Hắn liếc mắt nhìn Vân Nhàn, rồi vờ kích động định quỳ xuống. Vân Nhàn bắt được ám chỉ của hắn liền đỡ lấy đúng lúc, ngẩng đầu lên nói: “Đại vương, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh đi.”
Đại vương gật đầu: “Quân sư bảo phải quan sát địa hình, bây giờ đã có đối sách chưa?”
“Bây giờ còn chưa nghĩ ra, để sau khi ta về thì từ từ nghĩ cũng được.”
“Vậy đi thôi,” đại vương nhìn Long Thiên Tài, “Tên ngươi là gì?”
“Vi Tiểu Bảo.”
“…” Vân Nhàn phanh gấp, thử hỏi: “Ngươi… ông chủ của ngươi tên là gì?”
Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, trong trường hợp này sẽ có người hỏi tên ông chủ sao? Tên này bị điên à? Hắn oán thầm trong lòng, đáp: “Kim Dung.”
“…”
Đại vương nhíu mày nhìn vẻ mặt Vân Nhàn: “Sao vậy, quân sư quen biết người này sao?”
“À, không,” Vân Nhàn hoàn hồn, “Đột nhiên ta lại nhớ đến người bạn cùng chơi với mình lúc nhỏ, cũng bị người ta bán, ta chỉ muốn hỏi một chút xem hắn có biết người bạn đó của ta hay không thôi,” cậu nhìn Long Thiên Tài, “Bạn của ta tên là Sở Lưu Hương, bị người tên là Cổ Long bán, ngươi đã từng nghe đến tên hai người này chưa?”
“…” Long Thiên Tài cứng đờ, mẹ nó, hắn đang nghe thấy cái gì thế này?
Đại vương lần thứ hai nhíu mày: “Thế nào, đã nghe thấy bao giờ chưa?”
“Đã nghe đến rồi,” Long Thiên Tài ngơ ngác nói, “Nhưng chưa nhìn thấy bao giờ.”
Đại vương cảm khái, than thở một chút về số mệnh thế gian, cuối cùng nói: “Đi thôi, chúng ta quay về,” hắn nhìn Long Thiên Tài, “Sau đó thì đi theo bản vương, bản vương sẽ không để ngươi phải chịu chút uất ức nào.”
Long Thiên Tài liền cảm động gật đầu, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngươi thực sự là người tốt.”
Đại vương không khỏi sửng sốt, gã cảm thấy so với dòng suối nhỏ trên thảo nguyên, hai mắt người này còn trong sạch hơn. Long Thiên Tài bị hắn nhìn tới dựng lông tơ: “… Đại vương?”
“À, về thôi.” Đại vương xoay người quay về, âm thầm nháy mắt với hai hộ vệ. Gã có thể để người này ở cạnh mình, nhưng trước hết thì phải xác nhận rằng hắn không có võ công, không có nửa phần nguy hiểm.
Tất nhiên Long Thiên Tài thấy rõ ánh mắt đó của gã, hắn ngoan ngoãn đi theo phía sau, không để ai phát hiện mà giơ ngón giữa với người nào đó.
Vân Nhàn, ta X cả nhà ngươi, ngươi bảo ta trốn ra kết quả lại để ta tự cứu lấy mình, lại còn tiểu quan? Tiểu quan cái đầu ngươi! Nếu gã mà kéo ta lên giường, trở lại nhất định ta sẽ trói ngươi trên giường cưỡng gian một trăm lần!
Vân Nhàn trừng hắn.
Nhìn đủ chưa, nếu ta mà không nói ngươi là tiểu quan chạy nạn, ngươi ba hoa bốc phét kiểu gì, là ta cứu ngươi đó.
Long Thiên Tài cũng trừng mắt lại.
Chó má, đó là anh đây thông minh!
Vân Nhàn không phục lần thứ hai trừng mắt lại, vì vậy hai người cứ trừng đi trừng lại như thế, cho đến tận lúc về đến quân doanh Bắc Mạc.