Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 13 : Hợp mưu
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Tuy Long Thiên Tài đã từng lộ mặt, nhưng người Bắc Mạc bị mai phục trong sơn cốc, tự bảo vệ mình còn chưa xong, thời gian đâu mà bận tâm những chuyện khác. Huống chi hắn lại núp phía sau binh sĩ, nên cũng ít gây sự chú ý. Sau đó, dù mấy vị đại vương biết được người Thánh Hoa ở trên sườn núi có chuyện, nhưng lúc đó mọi người vây quanh hắn, nên người ở bên dưới cũng không nhìn thấy được.
Vì vậy hôm nay khi Long Thiên Tài đi vào quân doanh Bắc Mạc, đắm chìm vào tầng tầng lớp lớp những ánh mắt hàm chứa nhiều ý nghĩa bất minh, cũng không có một chút gánh nặng tâm lý nào. Lều trại của ba bộ lạc lớn không gần nhau, Vân Nhàn không thể đi theo, nên cuối cùng chỉ còn mấy người bọn họ.
Long Thiên Tài cúi đầu, yên lặng đi sau đại vương vào trong lều, chờ gã sai bảo. Đại vương còn có việc phải xử lý, liền bảo cận vệ an bài đơn giản cho hắn, ít nhất là tắm rửa thay quần áo đã.
Người nọ đáp lời, xoay người đi ra bên ngoài. Long Thiên Tài vội quay đầu đuổi theo, đi vào trong lều, lúc này nước không còn nóng, hắn và hộ vệ mắt to trừng mắt nhỏ.
“Vị đại ca này,” Long Thiên Tài sấn tới, “Chiêu ngươi dùng để chế trụ ta lợi hại thật đó, dạy cho ta được không.”
Người thảo nguyên rất phóng khoáng, không vì thân phận mà khinh thường hắn. Người nọ gật đầu, nhanh chóng ra tay, vì vậy Long Thiên Tài chỉ có thể lần thứ hai la thất thanh: “Đau quá đau quá, ngươi nhẹ tay thôi! Á!!!!”
“… Ta không dùng sức.”
“Ta vẫn đau, đau muốn chết rồi,” Long Thiên Tài xắn tay áo, “Ngươi nhìn đi, cổ tay bị ngươi nắm xanh tím cả rồi này.”
Người nọ cúi đầu, nghĩ thầm người này yếu đuối quá. Long Thiên Tài nghĩ, dù sao sau này các ngươi còn muốn thử xem ta có võ công hay không, thôi thì hôm này giúp các ngươi luôn. Hắn tỏ vẻ tội nghiệp: “Ngươi làm chậm thôi, ta không thấy rõ.”
Người nọ ‘ừ’ một tiếng, ra tay chậm hơn trước. Long Thiên Tài nhanh chóng nắm được bí kíp, nhưng hắn không chế trụ được. Người nọ bất đắc dĩ: “Ngươi dùng thêm sức đi.”
“Ta đang dùng đây.” Long Thiên Tài nói, luyện vài lần như thế cũng không có kết quả, hắn thở hổn hển, cuối cùng ngồi xuống đất: “Đổi… hôm nào đi, mệt chết đi được.”
Người nọ quan sát cẩn thận, thấy trên trán hắn ra một lớp mồ hôi, hơn nữa vừa nãy thử tiếp xúc, cũng biết là không phải đang giả vờ. So với người bình thường, thân thể người này còn kém hơn, khả năng là thích khách rất thấp.
Lúc này bỗng nhiên cửa lều bị nhấc lên, người bê thùng gỗ đổ thêm nước nóng, Long Thiên Tài vui vẻ đứng dậy cởi quần áo, người nọ liền đi ra ngoài. Nhưng đúng lúc xoay người, lại chợt nhìn thấy vài thứ, vội đi tới cầm lấy: “Đây là cái gì?”
“Thuốc,” Long Thiên Tài nói, “Nhuyễn cân tán và thạch tín.”
Người nọ cả kinh: “Để làm gì?”
“Dùng để phòng thân.”
“Dùng cả thạch tín?”
“Ừ, là chuẩn bị cho chính mình. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu không may bị họ bắt lại, thà chết đi còn hơn.” Long Thiên Tài liếc người nọ một cái, bỗng nhiên lui về sau: “Ngươi… không lẽ ngươi nghĩ ta có ý xấu với đại vương?”
Người nọ lắc đầu, lần thứ hai cảm thấy người này không có khả năng là thích khách.
“…”
“Hơn nữa ngươi còn là tiểu vương gia của Thánh Hoa, ta cảm thấy Thánh Hoa hoàn toàn có năng lực bảo vệ ta, chưa nói đến ngươi đã biết rõ khả năng của ta,” Vân Nhàn tiếp tục nói, “Ở lại Thiên Lang tộc lại phải tốn sức tự bảo vệ mình, dù sao ta cũng là người ngoại tộc, có nhiều người không vừa mắt ta, ta cũng không muốn một ngày nào đó bị bọn họ thiêu chết…”
“…”
“Ca…” Vân Nhàn cầm tay hắn, vẻ mặt thành khẩn, “Ngươi thu ta đi!”
“…” Long Thiên Tài nói, “Ta thấy mang theo ngươi chả khác nào mang theo quả bom hẹn giờ.”
“…” Vân Nhàn nói, “Được rồi, bây giờ ta đi nói cho bọn hắn biết ngươi là tiểu vương gia của Thánh Hoa.”
“…” Long Thiên Tài cầm chặt tay Vân Nhàn, hơi oán giận nói: “Nói gì vậy, tất cả đều là thân nhân, ta không giúp ngươi thì giúp ai, ngươi cũng thật là.”
“…” Vân Nhàn hoài nghi nhìn hắn: “Sau này ngươi sẽ không trả thù ta chứ?”
“… Ai biết.”
“Được rồi, chuyện sau này để sau này tính, trước tiên phải chạy trốn đã, ta sẽ không bao giờ dây dưa với mấy tên này nữa, chúng ta đào tẩu cùng nhau đi, chạy về Thánh Hoa. Ca, ngươi có ý kiến gì không?”
Long Thiên Tài im lặng móc ra mấy gói giấy: “Thuốc mê, thuốc xổ, xuân dược, chọn đi.”
“…”
Vơi vài người mà nói, hai ngày này đã định trước là hai ngày mất ngủ. Sau khi trở về, vị y quan kia đã bốc cho Cô tướng quân một thang thuốc an thần. Kết quả không ngoài dự đoán, bị đập bể. Sau khi tỉnh lại Ngụy Tiểu An biết được đầu đuôi sự tình, sợ đến mức hai mắt trợn ngược hôn mê lần nữa. Mộc Tử làm hộ vệ nhiều năm, không ngờ rằng sẽ bị chủ tử nhà mình đánh thuốc, y như là không tiếp nhận nổi đả kích này, càng ngày càng trầm mặc.
Bạch Liên nhấc màn che, ngẩng đầu nhìn thấy Cô tướng quân không nói không rằng ngồi ở thượng vị nhìn y, liền thở dài nói: “Không có tin tức gì.”
Cô tướng quân im lặng.
Ngày đó bọn họ tra được xe ngựa tiểu vương gia thuê, từ miệng người đánh xe mới biết phương hướng người nọ đi. Họ tìm dọc đường nhỏ đến tận đất Bắc Mạc cũng không có kết quả, lại không dám phái quá nhiều người, sợ địch nhân cảnh giác, chỉ có thể thôi.
“Tiểu vương gia thông minh như vậy chắc sẽ không có chuyện gì, có khả năng bây giờ ngài ấy và Vân Nhàn đang ở cùng nhau.” Bạch Liên phân tích.
“Ba ngày.” Sau một lúc lâu im lặng, Cô tướng quân mới mở miệng. Y nhìn ngọn nến trên bàn trà, bỗng nhớ lại đêm lần đầu tiên người kia ngủ ở phủ tướng quân. Lúc đó hắn đột nhiên có hứng thú với ánh nến, dí sát mặt vào, ánh nến chiếu sáng, làm cho khuôn mặt chứa nét giảo hoạt kia trở nên mê người.
“… Tối đa ba ngày,” y nói, “Nếu ba ngày sau không có tin gì, chúng ta lập tức khởi binh đánh Bắc Mạc.”