Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 14 : Trở về quân doanh
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Long Thiên Tài cầm bánh bao nóng hầm hập, liếc bên này, liếc bên kia, cúi đầu cắn một miếng: “Ừm, thơm quá.” Vô tâm vô phế như thể chuyện mấy người kia đang nói không có quan hệ gì với hắn.
Hắn thức dậy rất sớm, lặng lẽ làm tạp vụ dưới những ánh mắt sỗ sàng càng ngày càng nhiều, lần thứ hai cảm thấy so với bọn họ, mặt than tự chủ tốt hơn nhiều lắm. Hắn khổ cực chờ tới lúc dùng điểm tâm, sung sướng chạy tới chủ trướng. Nguyên nhân mọi người dám nhìn không dám sờ là ở đây, tuy hắn là tạp vụ, nhưng lại dùng bữa với đại vương.
Hắn đang ăn vui vẻ, thì đột nhiên có sáu người tiến vào. Mấy người phía sau đều là hộ vệ, đứng trước là hai người trong đó có Vân Nhàn, người còn lại chính là kẻ vừa hào sảng vừa nặng nghĩa khí trong miệng Vân Nhàn, đại vương tộc Thiên Lang. Sắc mặt người này hơi tái, nghe Vân Nhàn nói hắn và Ô Nhĩ đều bị thương, xem ra không phải là giả.
Bọn họ tới nơi này mục đích chính là hỏi đại vương mượn một người, tên là Vi Tiểu Bảo.
Đại vương tộc Đột Chân Đa Cát nhìn Vân Nhàn: “Là ý của quân sư?”
Vân Nhàn thẳng thắn thừa nhận: “Đêm qua ta đã hỏi kỹ rồi, ta thấy rất có khả năng ông chủ của Tiểu Bảo biết nơi ở của bạn ta, nhưng ta lại không quen thuộc nơi đó, muốn để hắn đưa ta đi.”
Đa Cát cười nhạt: “Bạn chơi từ thuở nhỏ mà còn nhớ rõ không quên như vậy, nhất định phải đi cứu người, lại còn đang trong loại thời gian này. Giờ bản vương mới biết thì ra quân sư là người nặng tình cảm như vậy.”
Ngữ khí châm chọc của gã cực kỳ rõ ràng, Vân Nhàn mặc kệ không thèm để ý, nhẹ giọng nói: “Hắn đã cứu mạng ta.”
Đa Cát không khỏi ngẩn ra, lại nghe Vân Nhàn tiếp tục nói: “Tuy rằng ta hại nhiều người, nhưng ai đối tốt với ta ta đều nhớ kỹ. Số ta khổ từ nhỏ, y là người đầu tiên đối xử tốt với ta…”
Long Thiên Tài nghe cậu dùng giọng điệu thoáng thương cảm nhẹ nhàng kể lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy người này còn giảo hoạt hơn cả hắn. Hắn giả vờ cảm động lau nước mắt không tồn tại, cúi đầu cắn một miếng bánh bao, lấy sức mà hóng chuyện. Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, đúng lúc thấy đại vương tộc Thiên Lang vẻ mặt thương tiếc nhìn Vân Nhàn, miếng bánh vừa nuốt xuống suýt nữa phun ra.
“…” Hắn âm thầm nhai nhai, cúi đầu nhìn nửa cái bánh bao đang ăn dở, trầm mặc một chút lại tiếp tục ăn. Lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ.
Vân Nhàn nhìn Đa Cát: “Hiện tại đại chiến đang hết sức căng thẳng, đợi chúng ta đánh xong, người ở đó có lẽ đã dời đi hết rồi. Ta chỉ đi một ngày, cũng chỉ cố chấp một lần, nếu lần này đi không có kết quả thì đó là ý trời, xin đại vương thành toàn.”
Đã nói đến nước này, Đa Cát ngăn cản thì cũng không tốt lắm. Gã nhìn Long Thiên Tài, thấy người sau hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Vân Nhàn, lông mày liền hơi giật giật: “Tiểu Bảo…”
Long Thiên Tài hoàn hồn, biết đây là lúc mình thể hiện thái độ, liền đứng dậy tiến lên cầm tay Vân Nhàn, nức nở nói: “Có được người bạn như ngươi chính là phúc khí của Sở Lưu Hương, đừng nói gì nữa, ta đi cùng ngươi. Không ai biết cảm giác ở nơi đó hơn ta, chính là sống không bằng chết.”
Vân Nhàn cảm động cầm lại tay hắn: “Thật sự cảm ơn ngươi, Tiểu Bảo.” Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn —- ngươi có cần diễn khoa trương như vậy không?
“Không cần cảm ơn, mọi người đều là người chịu khổ.” Long Thiên Tài nhìn lại cậu — ta như vậy đều do ngươi hết.
Đa Cát híp mắt suy nghĩ một lát, hỏi: “Không biết quân sư định mang theo mấy người?”
“Phốc!” Vân Nhàn đang gục xuống bàn cũng không nhịn nổi nữa, cười đứng dậy, “Ca, vậy mà ngươi cũng dám diễn.”
“Có gì không dám,” Long Thiên Tài nói xong lại thấy Mộc Tử trừng Vân Nhàn, làm như hận không thể bóp chết cậu, nhân tiện nói: “Đây là người của ta, ngươi không được động vào.”
Ngụy Tiểu An run lên, người của ngài, vương gia, ngài như vậy Cô tướng quân làm sao chịu nổi…
Long Thiên Tài nhìn cơm nước trên bàn, phân phó tiểu nhị đổi hai chén cơm, lại đồi một bình trà, cùng Vân Nhàn tiếp tục ăn, thuận tiện quay đầu hỏi mọi người: “Các ngươi có ăn không? Cùng ăn đi.”
Ngụy Tiểu An và Mộc Tử có bóng ma lần trước, đồng thời lắc đầu, mà ở trên mặt đất, những ví dụ đầy máu này còn ở trước mắt, chúng binh sĩ cũng vội vàng lắc đầu. Vì vậy tất cả nhìn hai người kia ăn, chờ bọn họ cơm no rượu say mới đưa tới hai chiếc xe ngựa, bỏ Đa Cát đã cột chắc bỏ vào chiếc phía trước, đưa về quân doanh.
Long Thiên Tài đã biết ngày mai mặt than xuất binh.Hắn suy nghĩ một chút, hiện tại đại vương tộc Đột Chân bị bắt, rắn mất đầu, mà đại vương tộc Thiên Lang thì mải lo an nguy của Vân Nhàn, tất nhiên là không dồn hết tâm trí. Còn Ô Nhĩ, bây giờ gã đang bị thương nặng, nên ngày mai xuất binh là một thời cơ tốt.
Rất nhanh, mọi người đã về tới quân doanh. Long Thiên Tài vừa nhảy xuống khỏi xe ngựa liền thấy một người chạy nhanh tới, một tay kéo hắn vào lòng vững vàng ôm lấy. Bây giờ đã vào thu, đêm có hơi lạnh, người này cởi chiến giáp từ lâu, mặc một bộ nho sam, trên người ấm áp vô cùng, ấm đến phỏng da.
Long Thiên Tài hơi run lên, lại như là bị ấm áp trước ngực làm cho choáng váng, thật lâu sau mới đưa tay ôm lại y, nhè nhẹ vỗ: “Ta không sao.”
Vân Nhàn nghiêng người dựa vào xe ngựa vừa nhìn vừa tủm tỉm cười, con mắt đảo qua, nhìn thanh niên đứng bên cạnh. Người nọ thấy cậu nhìn nhiều, cười chắp tay nói: “Tại hạ Bạch Liên, ngưỡng mộ đại danh quân sư đã lâu.”
“À, xin chào xin chào…” Vân Nhàn quơ quơ tay, bỗng nhiên ngẩn ra, “Ai, ngươi nói ngươi tên là gì?”
“Tại hạ Bạch Liên.”
Vân Nhàn vô cùng kinh ngạc: “… Hoa?”
“…”
“À, ý ta là ngươi đã nghe đến thánh mẫu Bạch Liên Hoa bao giờ chưa?”
“…”
Cô tướng quân ôm tiểu vương gia vào ngực giữ thật lâu mới buông ra, quay người nhìn Vân Nhàn, phân phó nói: “Người đâu, mang cậu ta kéo xuống dưới chém.”
Vân Nhàn: “…”