Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 15 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Cô tướng quân là đại tướng chỉ huy, lại đang ở xa lệnh vua có thể không tuân, hơn nữa mình chỉ là một vương gia không quyền không thế… Nghĩ vậy, Long Thiên Tài lập tức chạy qua che trước người Vân Nhàn: “Mặt than, nếu ngày hôm nay ngươi muốn giết cậu ấy, vậy giết ta trước đi!”



Cô tướng quân đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.



Vân Nhàn thấy chỗ dựa vững chắc của mình tới, không nhịn được mà vội vàng nhào lên người hắn, suy nghĩ nhìn người nọ, vội vàng nói: “Ừm, hắn không có ý đó, bây giờ ta theo phe các ngươi, là người một nhà rồi, hơn nữa nếu như không phải ta dẫn đại vương tộc Đột Chân tới, thì bọn họ cũng làm gì có cơ hội mà bắt gã. Cho nên dù trước đây ta có phạm sai lầm, hôm nay cũng bù lại được rồi, ngươi giết ta cũng không thỏa đáng, đúng không?”



Long Thiên Tài gật đầu, ra vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Ngày hôm nay nếu không có cậu ấy, thì sau này sẽ không có ta!”



“…”



“À à, hắn không có ý đó,” Vân Nhàn lại phải cuống quýt giải thích, “Nếu như không phải ta nghĩ ra kế sách, thì chúng ta sẽ không thể từ Bắc Mạc trở về nhanh như vậy được,” cậu nói xong liền ghé vào tai người nào đó, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng, “Ca, ngươi đừng nói gì nữa!”



Long Thiên Tài rất nghe lời câm miệng. Hắn nhìn mặt than, thấy người nọ không nói gì, chợt nhớ ra trong lòng mình có giữ kim đao, liền rút ra để ngang trên cổ, chuẩn bị ép buộc y thả người.



Trong nháy mắt, xung quanh vang lên tiếng hít khí, Cô tướng quân càng thêm cứng ngắc. Từ miệng của binh lính trở về y đã biết trước tất cả rồi, tất nhiên cũng biết Vân Nhàn đã đầu nhập quân mình, nhưng thật sự y rất tức giận, nên mới ra mệnh lệnh này. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới tiểu vương gia lại có phản ứng mãnh liệt như thế. Y khẽ hé miệng, không có bất cứ biểu tình gì.



Lửa trong quân doanh chập chờn, nửa người y như hòa vào bóng tối, ẩn ẩn hiện hiện, dù đứng im nhìn bọn họ, cũng khiến cho không ai dám tùy tiện làm càn. Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy mặt than sao lại tức giận như thế, mà nhất thời quên mất phải uy hiếp y.



Người không bình tĩnh nhất ở đây chính là Vân Nhàn, cậu sắp phát điên rồi, vội vàng giật thanh đao xuống, chịu đựng kích thích mà gọi: “Ca, ngươi đang chê ta chết chưa đủ nhanh đúng không?”



Long Thiên Tài nhìn cậu cất thanh đao vào vỏ, vẻ mặt vô tội: “Rõ ràng ta đang cứu ngươi.”



“Chó má,” Vân Nhàn quát, “Nếu ngươi muốn cứu ta thì đã không làm thế, ngươi đang trả thù ta đúng không, nhất định là đang trả thù ta đúng không? Đúng không?!”



“Sao ta lại trả thù ngươi, ta là loại người này hay sao?” Long Thiên Tài tiếp tục vô tội, “Đầu tiên ngươi bảo ta rời quân doanh, hại ta đi bộ trên đường lâu đến mức chân nổi bọc nước cuối cùng để ta phải tự mình cứu mình, tiếp đó uy hiếp ta phải giữ lại ngươi, lại nghĩ ra biện pháp trở về từ Bắc Mạc như thế, để ta phải đi bộ còn lâu hơn lúc trước, không nói đến  việc mệt sắp chết, trên chân lại nổi bọc nước, những việc này đều là ca tự nguyện,” hắn thành khẩn vỗ vai cậu, “Thật sự, ca không oán không hối một chút nào.”



“…” Vân Nhàn trừng mắt nhìn hắn, “Tự ngươi có tin được không?”



“…”



Bạch Liên nhìn trái nhìn phải, thấy tướng quân không có ý định định mở miệng, liền vội ho một tiếng, nhìn về phía người kia: “Vương gia.”



Long Thiên Tài liếc y một cái, lại nhìn đám người đang trong trạng thái kinh tủng xung quanh, phất tay: “Được rồi giải tán hết đi, đi ngủ sớm vào, nghỉ ngơi cho tốt ngày mai đánh trận. Tìm vài người trông chừng Đa Cát nữa, đừng để gã chạy mất, còn ngươi,” hắn nhìn Vân Nhàn, “Ngoan, cõng ca về lều đi, trên chân ca nổi đầy bọc nước rồi.”



“Không được,” Vân Nhàn trực tiếp từ chối, “Cả người ta không có tí sức nào, mệt chết đi được.”



“Ngươi không còn tí sức nào? Ta thấy ngươi còn khỏe lắm,” Long Thiên Tài nói, “Lúc trước ngươi bắn trúng tên vào người ta… Ưm ưm…”



Vân Nhàn vội vàng che miệng hắn lại, cảm thụ xung quanh vì lời nói này mà bắn tới những ánh mắt bất thiện, cực kỳ bi phẫn: “Đầu ta bị nước vào mới theo ngươi về đây!”
Cô tướng quân im lặng một lát, thành thực lắc đầu: “Sẽ không,” y dừng một chút, “Nhưng ngươi không phải người như vậy.”



Long Thiên Tài cười cười: “Ta đúng là không phải người đó.”



Cô tướng quân nói: “Cho nên ta làm thế là đáng giá.”



Long Thiên Tài không khỏi liếc sang, như là không tin mặt than sẽ cũng có lúc nói những lời tâm tình. Nhưng hai mắt người này vẫn thản nhiên như trước, liền cười cười, không trả lời. Cô tướng quân tiếp tục động tác trên tay, hỏi: “Vì sao vương gia phải giải thích?”



Long Thiên Tài ngẩn ra: “Vì sợ ngươi hiểu lầm.”



Cô tướng quân ngẩng đầu, con ngươi sáng lên một chút: “Vì sao lại sợ ta hiểu lầm?”



“Tất nhiên là…” Long Thiên Tài nghẹn lời, không biết phải nói gì. Cô tướng quân không ép buộc hắn, lại nói: “Chịu đựng.”



“Hả?” Long Thiên Tài vô cùng kinh ngạc, còn chưa mở miệng thì đã cảm nhận được cơn đau truyền đến từ chân, nhìn lại đã thấy người này đang bóp vỡ tất cả bọc nước trên chân hắn: “Ngươi ngươi ngươi làm thế để làm gì, tự nó khỏi được mà…”



“Thế thì rất chậm, chịu đựng một chút, xong ta sẽ bôi thuốc giúp ngươi.”



“Đau… ngươi nhẹ thôi… Đau, nhẹ thôi!”



Hắn kêu khá lớn, ngoài lều Vân Nhàn và Bạch Liên đều giật mình. Hai mắt Vân Nhàn sáng như tuyết, nghĩ thầm không lẽ người kia chịu kích thích quá lớn nên ăn luôn? Cậu chưa kịp nghĩ ngợi đã vội vàng chạy qua, chuẩn bị vén rèm nhìn đông cung sống.



Tất nhiên là Bạch Liên biết cậu định làm gì, bèn vội giữ lại, trên trán tràn ra hắc tuyến, không khỏi đánh giá lại lần nữa nhân phẩm vị quân sư này. Vân Nhàn không nhìn thấy phim trường GV, cực kỳ bất mãn: “Này, Tiểu Hoa, ngươi làm cái gì thế?”



“…” Vẻ mặt Bạch Liên quái dị, rốt cục không nhịn được hỏi: “Là vương gia nói tên của ta cho ngươi sao?”



“Không có,” Vân Nhàn nói “A” một tiếng, quay đầu lại nhìn y: “Ngươi tên là Tiểu Hoa thật sao? Trung hợp thật đó.”



“…” Bạch Liên bỗng nhiên quyết định, sau khi về kinh phải tránh xa Vân Nhàn và tiểu vương gia, càng xa càng tốt, không thì thanh danh một đời của y xong luôn rồi.



Vân Nhàn nhân lúc y đang sững sờ liền nhanh chóng vén rèm lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bả vai sụp xuống, yên lặng đứng dậy: “Tiểu Hoa này, lấy cho ta chậu nước nóng đi, ta cũng muốn ngâm châm, ai, có người hầu hạ thật là thích, trước đây ta…” Cậu đang nói thì dừng lại, bất đắc dĩ cười cười. Bạch Liên liếc cậu một cái, kỳ quái nói: “… Quân sư?”



“À, không sao,” Vân Nhàn vô thức sờ sờ vai trái: “Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Tiểu Hoa, lấy chậu nước nóng tới đây cho ta.”



Bạch Liên còn chưa hiểu rõ ‘tới đây’ là ý gì, liền thấy người này vén rèm lên, đĩnh đạc đi vào: “Ca, đêm nay ta muốn ngủ với ngươi.”



“…”