Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 25 : Vĩ nhân
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Có những chuyện xảy ra quá nhanh, mà chuyển sang chuyện khác cũng nhanh không kém, làm người ta không phản ứng kịp. Cho nên đến tận lúc mọi người đến thành trấn kế tiếp, Tiêu Sùng mới đột nhiên nhận ra, thân phận của tổ tông kia là tiểu vương gia của Thánh Hoa! Ôi mẹ ơi, đây chính là hoàng thân còn gì?!
Vì vậy khi mấy người ngồi xuống bàn ăn, liền thấy người này cầm chén rượu, bình tĩnh nhìn ai đó, vẻ mặt đờ đẫn.
Long Thiên Tài sờ sờ mặt: “Sao thế, thích ta rồi à?”
Tay Tiêu Sùng run lên, rượu trong chén sánh ra vài giọt. Hắn cứng ngắc một chút, rốt cuộc thấp giọng hỏi: “Có đúng ngươi là… vị tiểu vương gia kia không?”
Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc: “Ngươi biết Vân Nhàn biến mất lúc nào, mà lại không biết tiểu vương gia ở trong quân doanh sao?”
“Ta chỉ biết là có một quân sư mới tới, vậy mà ngươi lại là…”
Long Thiên Tài lại càng kinh ngạc hơn: “Những thứ người quan tâm thật kỳ lạ đó.”
“Kệ đi,” Vân Nhàn vỗ vỗ vai Long Thiên Tài, “Phải thông cảm cho hắn chứ, ngươi cũng biết lực hấp dẫn của thần tượng với fan cuồng là như thế nào mà. Hồi trước ta cũng từng làm fan cuồng đến điên loạn, chỉ xem phim của thần tượng thôi, phim của người khác thì không bao giờ thèm ngó tới. Đáng tiếc thay, cả đời này không thể gặp lại thần tượng nữa rồi…”
Long Thiên Tài hứng thú hỏi: “Thần tượng của ngươi là ai?”
“…” Vân Nhàn vội ho một tiếng, “Ta chỉ có thể tiết lộ, đó là người Nhật Bản, là nữ.”
“… Ừ, ta hiểu rồi,” Long Thiên Tài nói, lại thấy Tiểu Thảo nhìn mình chằm chằm, liền liếc sang: “Sao thế, thấy ta không giống à?”
Tiêu Sùng cứng ngắc, trầm mặc, chậm rãi gật đầu.
“…” Long Thiên Tài lẩm bẩm, “Ngươi tin hay không thì tùy, ta không thèm quan tâm.” Dứt lời thì cúi đầu ăn.
Tiêu Sùng tiếp tục xoắn xuýt nhìn hắn chằm chằm. Quả thực, người này đã làm sụp đổ hoàn toàn những suy đoán trong lòng hắn về tiểu vương gia, đây hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tuy nhiên, nếu thực sự người này là tiểu vương gia của Thánh Hoa, thì chuyện của hắn sẽ dễ làm hơn nhiều.
Long Thiên Tài không ngẩng đầu lên mà chỉ chăm chú ăn, đến lúc cơm no rồi mới liếc mắt nhìn Tiêu Sùng một cái: “Được rồi, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Lúc bắt đầu, ngươi đi theo chúng ta là vì Vân Nhàn, sau khi biết cậu ấy đã về phe Thánh Hoa thì ngươi vẫn tiếp tục đi cùng. Ta đoán, mục đích của ngươi đơn giản là muốn tòng quân, nếu được thì làm thủ hạ cho mặt than. Thực ra, ta khá thích bọn thuộc hạ của ngươi đó.”
Hai mắt Tiêu Sùng sáng ngời: “Thật sao?”
Long Thiên Tài gật đầu: “Thật mà, đều rất ngốc.”
Vân Nhàn đồng ý: “Nhất là tên cầm trường đao ấy, nhìn gã chỉ làm cho người ta muốn bắt nạt.”
“…” Tiêu Sùng bắt đầu lo lắng tới tương lai của bộ hạ mình.
Long Thiên Tài nhìn mặt than: “Loại chuyện này ta không biết cách xử lý, ngươi xem có được không? Nếu không được thì ta bảo đại ca ta hỗ trợ, nếu như không được nữa thì ta cũng chịu thôi…”
Suýt nữa thì Tiêu Sùng chảy luôn máu não, tìm đại ca hắn hỗ trợ sao? Đó là tìm đương kim hoàng thương còn gì? Như vậy mà còn có thể không được nữa à?
Cô tướng quân nhìn về phía Tiêu Sùng: “Ta viết một phong thư, ngươi hãy nói rõ mọi chuyện với thủ hạ của ngươi, rồi đưa thư của ta cho bọn họ, để sau khi bọn họ vào kinh thì tìm Bạch Liên, Y sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
Tiêu Sùng hít một hơi thật sâu, đè nén sự kích động trong lòng, vội vàng gật đầu, nói tiếp: “Quân sư Bạch Liên, ta vẫn luôn muốn gặp.”
“À, sau khi hồi kinh ta sẽ dẫn ngươi tới gặp một người,” Vân Nhàn cười tủm tỉm, “Y tên là Tiểu Hoa, là một cặp với tên của ngươi, ngươi sẽ thích đó.”
Vào ngày tiểu vương gia bùng nổ, Tiêu Sùng đã nghe đến cái tên Tiểu Hoa này, nên cũng không xa lạ gì. Hắn cho rằng đây là người trong quân doanh, định cười cười đáp ứng, nhưng nụ cười của Vân Nhàn quá mức không tốt, hắn đành phải câm miệng không nói chuyện nữa.
Nữ tử đánh đàn nghe được, ngón tay hơi dừng lại, tuy sau đó lại đàn tiếp nhưng ánh mắt thì đầy uất ức. Nàng là đầu bài, được người người nâng niu chiều chuộng, chỉ có người nọ là ngoại lệ. Nàng âm thầm quan sát, thấy người này giơ tay nhấc chân đều có vẻ quý phái, tuy vô tình, nhưng cái vô tình đó không làm người ta chán ghét được, mà cam tâm tình nguyện sa vào. Tay nàng hơi cố sức, một tiếng ‘a’ vang lên, lập tức máu liền chảy ra.
Người nọ tự rót một chén rượu, nói với thủ hạ phía sau: “Đưa nàng đi băng bó vết thương.”
“Vâng.”
Vậy mà y vẫn không thèm nhìn nàng… Nàng lại càng cảm thấy uất ức, nước mắt liền chảy xuống, thống khổ lại động lòng người.
“Ôi, có chuyện gì vậy?” Quản sự của thuyền hoa vội vàng hỏi, liếc mắt nhìn nữ tử, cười nói, “Đại gia đừng trách, Phương Nhi của chúng ta không cố ý đâu, giờ Phương Nhi không đàn được rồi, thôi thì để nàng ngồi uống rượu cùng ngài đi.”
Lúc này người nọ mới nhìn sang, nhưng dù là nhìn thẳng lại làm cho người ta có cảm giác như y đang nhìn từ trên cao xuống, con ngươi đen kịt mơ hồ lộ ra khí phách, xuyên thẳng vào linh hồn người ta.
Vừa nhìn đã biết đây đúng là nhân trung long phượng. Quản sự nghĩ thầm, cười làm lành: “Đại gia không thích Phương Nhi của chúng ta sao? Không sao, cô nương Hồng Hương lâu của chúng ta còn rất nhiều, thế nào cũng có một người khiến ngài thấy thích.”
“Không cần,” người nọ nói, đột nhiên nhếch miệng cười, khó khăn lắm con ngươi mới hiện lên một chút thâm tình. Y nghiền ngẫm nói, “Mỹ nhân, ta chỉ cần một là đủ rồi.” Y để thủ hạ đưa hai người này rời đi, bưng chén rượu lên tiếp tục uống. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một tràng cười. Y nao nao, vội vàng nghiêng đầu nhìn ra, lập tức ngón tay buông lỏng, chén rượu rơi xuống bàn, chảy tràn cả xuống.
Thủ hạ của y cũng chú ý tới, lập tức cả kinh: “Thiếu gia, đó là…”
Y ừ một tiếng, con ngươi trầm xuống: “Đã lâu không thấy cậu ấy cười như vậy rồi.”
Y bình tĩnh nhìn, đột nhiên cảm nhận được người nọ nhìn sang, vội nghiêng người né tránh, thấp giọng cười ra tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ tán thưởng mà nghiền ngẫm: “Nhạy cảm lắm.”
“Thiếu gia, sao không đi qua đó?”
“Không cần, nhìn hướng bọn họ đi có lẽ là muốn tới Lạc Dương,” người nọ híp mắt, trầm giọng, “Khi nào lên bờ thì phái người đi theo, xem bọn họ ở đâu. Ta muốn nhìn kỹ một chút, tiểu vương gia của Thánh Hoa, người có thể dùng một đêm mà khiến cho cậu ta nguyện ý đi theo là người như thế nào.”
“Vâng.”
Zê zê zê, gần nửa truyện thì anh mới chịu ló cái mặt mẹt ra. Còn chả biết tên tuổi chức vụ ra làm sao, được mỗi cái lắm tiền:3
Và đây là tiểu phiên ngoại theo lời giới thiệu của bạn Ku, cái sự ‘tiểu’ nó thể hiện rõ ở bên dưới nhé =)))
Trong một nhà trọ ở hiện đại, lão thầy hèn mọn cuối cùng cũng thỏa ước nguyện, mang học sinh của anh ta về nhà. Nhưng tốn hết chín trâu hai hổ mà cậu ấy vẫn không thèm để tâm, làm cho anh quyết định phải ra một đòn mạnh.
Anh đưa laptop cho cậu, mở folder mình đã dấu rất kỹ, lại mở một bộ phim trong đó, rồi ngồi xổm xuống phía đối diện vừa cắn dưa hấu vừa trợn mắt nhìn.
Thích khách Vân Nhàn nhìn chằm chằm laptop đặt trên bàn trà, lại nhìn chằm chằm mấy hình ảnh tình cảm mãnh liệt bên trong, vẻ mặt hờ hững: “…”
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút đồng hồ trôi qua…
Thích khách Vân Nhàn vẫn lạnh lùng như trước: “…”
“…” Dưa hấu trong tay thầy giáo rơi xuống đất kêu cạch một tiếng, “Cậu phản ứng một chút đi mà! Tổ tông ơi! Cậu bố thí cho tôi một chữ cũng được a a a!”
“Cút.”
“…”