Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 26 : Triển lăng yến

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Mấy người Long Thiên Tài đi xuôi dòng, khi đến Lạc Dương thì trời đã tối. Ở đây rất náo nhiệt, thỉnh thoảng trên mặt nước còn có mấy chiếc đèn hoa đăng lập lờ trôi. Đèn ***g hai bên bờ sông được treo cao, đèn đuốc sáng trưng, tựa hồ còn có chợ đêm gần đó.



Long Thiên Tài và Vân Nhàn vừa nhìn thấy cảnh này, mệt nhọc cả đường đi lập tức tan thành sương khói, hai mắt sáng như tuyết, hận không thể lập tức đi lên.



Tiêu Sùng thấy bọn họ đứng không nhúc nhích ở đầu thuyền, liền kinh ngạc đi lên liếc mắt một cái, thấy hai người này đều nước mắt đầm đìa nhìn vào bến tầu, thì khóe miệng co giật: “… Không đến mức đó chứ?”



Long Thiên Tài lau đôi mắt ngấn lệ: “Ngươi thì biết cái gì?” Vừa tỉnh lại đã bị nhốt trong phủ tướng quân, sau đó thì bị ép buộc phải tới biên quan, thành lớn duy nhất hắn được nhìn thấy là thành Trường An, nhưng lần đó lại chỉ vì một chén rượu mà hôn mê, nên cảm thấy mất mặt vô cùng, vội vàng chạy mất. Tính đến thời điểm này, đây là thành lớn thứ hai mà hắn được đặt chân tới.



Tiêu Sùng nghĩ thầm, từ nhỏ tới lớn tiểu vương gia đều ở trong hoàng cung, có xúc động cũng là bình thường, liền nhìn về phía tổ tông còn lại, hơi bất đắc dĩ: “Thế còn ngươi thì lại vì sao?”



Vân Nhàn cũng lau đôi mắt ngấn lệ: “Ngươi thì biết cái gì? Chua xót trong lòng ta có viết ba năm cũng không hết…”



“…”



Thuyền lớn chậm rãi cập bờ, Long Thiên Tài lôi kéo Vân Nhàn đi lên trước, thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng chưa nhìn thấy những thứ như thế này bao giờ à?”



Vân Nhàn gật đầu: “Lần đầu tiên là thành Trường An, kết quả ngươi…”



“… Ngoan, dừng lại ở đây được rồi.”



“Ừm.”



“Ý của ta là ngươi ở Cổ Thục một năm mà cũng không nhìn thấy sao?”



“Không, ta chỉ tới rất nhiều nhà tù thôi…” Vân Nhàn tội nghiệp nói, “Sau đó thân phận của ta lại đổi thành tù nhân trốn trại, rồi bị người ta bắt nhốt lại, cuối cùng thì tới Bắc Mạc chăn dê…”



“Này? Chờ một chút,” Long Thiên Tài quay đầu nhìn cậu, “Ngươi bị người ta bắt nhốt lại, người ta đó là ai?”



“…” Vẻ mặt Vân Nhàn thuần khiết, nháy mắt mấy cái, “Ta vừa nói vậy à?”



Long Thiên Tài mắt điếc tai ngơ: “Có phải là nam nhân của ngươi không?”



“…”



Long Thiên Tài sờ sờ đầu cậu, đồng tình nói: “Đáng thương quá.”



“…”



Cô tướng quân chờ người cầm hành lý tới: “Đi thôi, tìm một nhà trọ trước đã, sau đó hãy đi chơi.”



Long Thiên Tài đáp lời, chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên đoàn người xôn xao, có người kêu lớn: “Hồng Hương lâu, là thuyền của Hồng Hương lâu, các nàng đã về rồi! Ta nghe nói hôm nay Phương Nhi cô nương cũng ở trên thuyền!”



“Thật không? Là đầu bài của Hồng Hương lâu đó, muốn được nhìn thấy một lần quá đi!”



Long Thiên Tài và Vân Nhàn liền cùng nhau nhanh chóng chạy đi xem, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa chậm rãi cập bờ, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người thấp thoáng. Hai người lập tức kêu “Ái chà” một tiếng.



“…” Cô tướng quân bày vẻ mặt than kéo tiểu vương gia lại: “Đi thôi, đến nhà trọ.”



Hai mắt Long Thiên Tài phát sáng: “Chờ một chút, một chút thôi.”



Cô tướng quân mắt điếc tai ngơ, ôm lấy tiểu vương gia rồi nói với Tiêu Sùng: “Trông chừng Vân Nhàn.”




“Ta chỉ muốn nhắc lại lời này,” Vân Nhàn hừ nói, “Lão tử thích lên giường với ai thì lên giường với người đó, không liên quan tới ngươi.”



“Cho dù đau chết sao?”



“Đúng thế!”



Triển Lăng Yến nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: “Ngươi đừng mạnh miệng trước mặt ta nữa. Chỉ cần nói sự thật, ta sẽ buông tha ngươi.”



Vân Nhàn hoài nghi nhìn y: “… Thật không?”



“Thật.”



Vân Nhàn trầm mặc một chút: “Lần trước ta trúng xuân dược, sau đó thì ngâm nước lạnh.”



Triển Lăng Yến nhíu mày: “Người bỏ thuốc đâu?”



“Bị áp giải về kinh rồi.”



Triển Lăng Yến gật đầu, nhấc cằm cậu lên mà hôn, cực kỳ kịch liệt. Hô hấp của Vân Nhàn rất nặng, dùng hết sức đẩy y ra: “Ngươi vừa bảo sẽ buông tha ta.”



“Ngươi lại học hư rồi,” ngón cái của Triển Lăng Yến vuốt ve môi câu, cười nói, “Ta bảo buông tha ngươi, nhưng không nói là đêm nay.”



“…”



“Bình tĩnh bình tĩnh,” Triển Lăng Yến vội vàng vuốt ngực cho cậu, đổi sang chuyện khác: “Ta biết ngươi muốn đi dạo chợ đêm. Ta đi cùng ngươi.”



Hai mắt Vân Nhàn sáng ngời: “Được, đi thôi.”



Triển Lăng Yến đè cậu trở lại giường: “Chờ ta tận hứng trước đã.”



“…” Vân Nhàn phẫn hận: “Chờ ngươi tận hứng thì chợ đêm hết từ lâu rồi!”



“Vậy đêm mai đi, dù sao đêm mai cũng có, ta hứa với ngươi.”



“Thôi đi,” Vân Nhàn lạnh mặt nhìn y, “Ngươi luôn lừa gạt ta…”



Triển Lăng Yến trầm mặc một lát: “… Sau này ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa.”



Đáy lòng Vân Nhàn run lên, liền chớp chớp mắt.



“Là thật, ta biết ngươi không thích ta lừa ngươi, tuy rằng như thế là tốt cho ngươi…” Giọng nói của Triển Lăng Yến hơi trầm xuống, rồi lại cười lên, “Quên đi, đừng nói mấy chuyện này. Ta hứa đêm mai nhất định sẽ đi cùng ngươi.”



“Sao có thể như nhau được?” Vân Nhàn phản bác, “Như là dòng nước chảy vậy, nước hôm nay đã không phải là nước hôm qua nữa rồi.”



Triển Lăng Yến liền mỉm cười: “Ngươi lúc nào cũng ngụy biện nhiều như vậy.”



“Xí, cái này gọi là chân lý… Ưm ư…”



“Ngoan một chút nào, đừng có vừa gặp nhau đã làm ta tức giận,” Triển Lăng Yến liếm môi cậu một chút, giọng nói khàn khàn: “Thực sự ta rất nhớ ngươi…”