Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 29 : Hoa cỏ

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


“Tiểu Vân Nhàn ~ Có nhìn thấy không, đây là kinh thành đó,” Long Thiên Tài đứng trên đường cái nhộn nhịp, vui vẻ nói, “Sau này ta sẽ sống ở đây ~”



“Ca,” Vân Nhàn chạy tới, “Ta đi theo ngươi.”



Long Thiên Tài vỗ vỗ vai cậu: “Ngoan, theo ca có thịt ăn.”



“Ừm!”



Triển Lăng Yến tiến lên giữ đai lưng của Vân Nhàn rồi kéo cậu vào lòng, nghiêng đầu nói với Cô tướng quân: “Ngươi không quản được người của mình à. Các ngươi cũng nên đi rồi chứ? Không cần phải hồi cung sao?”



Cô tướng quân: “…”



Long Thiên Tài híp mắt, lười biếng nói: “Tiểu Vân Nhàn, hồi cung vài ngày với ca đi, chúng ta ăn thử điểm tâm và đồ ăn ở ngự thiện phòng, có lẽ… Ngươi có muốn nhìn thử phi tử được sủng ái nhất ở trong cung trông như thế nào không?”



Lúc đầu Vân Nhàn không muốn vào cung, nhưng nghe thấy hắn nói vậy lại dao động, không thèm nghĩ ngợi gì mà gật đầu luôn: “Được, đi thôi!”



Tay của Triển Lăng Yến đặt trên lưng Vân Nhàn căng thẳng, y thấp giọng nói: “Tiểu Nhàn Nhi.”



Vân Nhàn quay đầu nhìn y: “Ngươi đã nói rồi mà, ta muốn đi chỗ nào thì cứ đi…”



“…” Triển Lăng Yến bắt đầu tự hỏi, có phải y nói câu này hơi sớm hay không?



“Ngươi còn nói sau này sẽ không lừa gạt ta nữa.”



Vì vậy, Triển Lăng Yến phải tự ép mình buông tay khỏi cậu, nhìn về phía tiểu vương gia.



Người nào đó lấy tay che miệng, ha hả cười: “Ai dà, cô đơn gối chiếc khó ngủ lắm, tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích… Tiểu Vân Nhàn, đoạn sau như thế nào ấy nhỉ?”



“…” Vân Nhàn bất lực nhìn hắn, không dám đoán vẻ mặt của Triển Lăng Yến lúc này.



Quả nhiên, sau khi nghe xong, con ngươi của Triển Lăng Yến lập tức nheo lại, khí lạnh tăng vọt. Long Thiên Tài yếu đuối run lên bần bật, vội vàng chạy vào làm tổ trong lòng mặt than, nghĩ thầm khí thế của người này kinh khủng quá mức đi mất thôi, thật sự không dễ chọc.



Cô tướng quân ôm hắn, nghiêng người ngăn lại tầm mắt của người kia, tiện thể xoa đầu tiểu vương gia nhà mình.



Long Thiên Tài nhấc cánh tay y lên, ló đầu ra ngoài: “Tiểu Vân Nhàn…”



Vân Nhàn liền nhào vào lòng Triển Lăng Yến mà ôm y.



Triển Lăng Yến nao nao, hiển nhiên là bị động tác này lấy lòng rồi, lập tức đưa tay ôm chặt cậu vào ngực, vỗ vỗ vai cậu, hơi bất đắc dĩ: “Muốn đi thì đi đi, nhớ phải cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện.”



“Nếu ta gây chuyện thì sao?”



Triển Lăng Yến mỉm cười: “Thì ta chống đỡ thay ngươi là được.”



Vân Nhàn cũng cười, buông tay chuẩn bị rời đi. Trong lòng Triển Lăng Yến trống không, đột nhiên y cảm thấy rất khó chịu, vội vàng cầm cổ tay cậu. Vân Nhàn quay đầu nhìn y: “Sao vậy?”



“Vẫn còn sớm mà, hay là ăn bữa trưa xong hãy đi?”



Vân Nhàn nghĩ thầm người này đồng ý thả cho mình vào cung chơi rồi, bây giờ không đi theo, cứ như tính tính y thì kiểu gì cũng lại có chuyện, liền gật đầu, rồi nhìn về phía Long Thiên Tài: “… Ca?”



Tiểu vương gia cảm thấy vừa rồi mình quá mất mặt, đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để hòa một ván, nghe vậy lập tức đồng ý.



Mấy người liền đi tới quán rượu nổi tiếng nhất kinh thành. Cho đến tận lúc đi lên lầu hai, tới gần cửa sổ phòng riêng, câu chuyện chủ yếu được bàn luận mà bọn họ nghe được là đại thọ mấy ngày tới của thái hậu, cùng với mấy đại vương và hoàng tử hai nước lân bang đã đến kinh thành từ lâu.



Vân Nhàn cúi mặt nhìn đồ ăn, bắt đầu cắn thử một miếng. Nghĩ tới chuyện mới nghe, cậu nhịn không được mà hỏi: “Ca, có chắc hoàng huynh ngươi không ném ta ra khỏi cung không?”



Long Thiên Tài nhún vai: “Ai biết.” Hoàng huynh trông như thế nào hắn còn chẳng biết nữa là.



“Ca,” Vân Nhàn trừng mắt nhìn hắn, “Ta chỉ có một ca ca là ngươi thôi đó.”



“Không sao đâu,” Triển Lăng Yến nói tiếp, “Ta thấy mấy tên đại vương kia, ai dám làm gì ngươi, trừ phi bọn họ muốn bị diệt tộc, không thì tốt nhất là lần này đừng có động đến ta, nếu không…”


Hai mắt hoàng thượng tỏa sáng, đang định nói gì thì thấy tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, nói là đại hoàng tử Trạch Nam tới. Hắn gật đầu, nói rằng: “Ái khanh ở thêm vài ngày trong cung đi, ngủ ở đây là được, đi dạo loanh quanh trong cung với Hạo Hạo.”



“Thần tuân chỉ.”



Long Thiên Tài: “…”



Hoàng thượng di giá, thái hậu thấy con mình buồn ngủ, thì cũng đi. Long Thiên Tài chờ bọn họ đi hết liền đứng dậy, Vân Nhàn lập tức cười nghiêng ngả: “Ha ha ha, ca, ngươi khéo quá hóa vụng rồi!”



“…”



“Hoàng huynh của ngươi đẹp trai hơn ngươi đó, lại còn có vẻ chín chắn hơn,” Vân Nhàn nói, rồi kéo ống tay áo hắn, “Ngươi muốn ngủ thật à? Có đi dạo không?”



Cô tướng quân cũng nhìn về phía tiểu vương gia, Long Thiên Tài yếu ớt hỏi: “Ta có thể đi dạo trong hậu cung không…”



Vân Nhàn và Cô tướng quân: “…”



“Được rồi, thì đi ngự hoa viên…”



Vì vậy Cô tướng quân mang theo hai ma đầu này đi đến ngự hoa viên. Vân Nhàn nhìn xung quanh, mặc dù đã vào thu, nhưng hoa ở đây vẫn nở, không biết là giống hoa gì. Ánh mắt cậu liếc nhanh, thấy một góc tiểu đình lộ ra phía sau đám cành cây rậm rạp, liền đi về phía trước vài bước, đến khi nhìn rõ người ngồi trong đình thì nháy mắt hai chân mềm nhũn, vội vàng chạy về.



Long Thiên Tài thấy thế thì rất kinh ngạc: “Ngươi gặp quỷ à?”



Vân Nhàn run run rẩy rẩy: “Yêu yêu yêu quái… Yêu quái…”



“Yêu quái?” Long Thiên Tài lại càng kinh ngạc hơn, “Ai thế?”



Hướng Hoằng Huy… Hướng Hoằng Huy…” Giọng Vân Nhàn run run, “Trạch Nam… Hướng Hoằng Huy…”



Tiểu phiên ngoại hiện đại:



Vào ngày nọ tháng nọ, lão thầy hèn mọn tan tầm về nhà: “Tiểu Nhàn, tôi về rồi ~”



Thích khách Vân Nhàn ngồi trên ghế salon, vẻ mặt hờ hững nhìn chằm chằm vào TV, cầm trong tay một ly trà. Ngón tay của cậu rất trắng, lại thon dài, khớp xương rõ ràng, cùng với hoa văn thanh thoát trên tách trà, rất là cảnh đẹp ý vui.



Ông thầy đi qua, cắn ngón tay nhìn một chút, đây là kênh buổi sáng trước khi đi anh đã bật lên. Anh liền nói thử: “Tiểu Nhàn ~ Tôi về rồi nè ~”



“…”



Ông thầy cầm điều khiển từ xa, lạch cạch đổi kênh khác, cúi đầu thấy người kia không có phản ứng gì. Anh liền nháy mắt mấy cái: “Tiểu Nhàn?”



“…”



“Ôi, bất hiếu quá, ngươi có biết tôn sư trọng đạo không thế?”



“…”



Lão thầy hèn mọn lượn lờ quanh cậu, lại cắn ngón tay nhìn một lúc, nhìn thế nào cũng thấy học sinh của mình xinh đẹp quá đi thôi. Mắt liền híp lại, tiến lên nắm lấy cằm cậu, hôn bẹp một cái lên mặt cậu: “Ui, vị ngon ghê ~”



“…” Thích khách Vân Nhàn trầm mặc một lát, buông chén trong tay xuống.



Mắt lão thầy hèn mọn sáng rực lên, cuối cùng thì cũng có phản ứng rồi! Anh bày ra vẻ thiếu ngược nhìn cậu, suy nghĩ như dán luôn lên mặt: Tới đây, cậu đánh đi, đánh đi, dám đánh không?



Thích khách Vân Nhàn hờ hững đứng dậy đi vào phòng tắm.



Ông thầy vội đuổi theo, sau đó choáng váng. Cậu ấy đang rửa mặt! Vậy mà cậu ấy lại rửa mặt! Chỉ bởi vì mình hôn mà cậu ấy phải rửa mặt, lại còn lau đi lau lại đến tận ba lần!



“Cậu làm thế là có ý gì hả? Lão tử khỏe mạnh kiện khang, chả có bệnh gì sất, cậu là đồ bất hiếu!”



Thích khách Vân Nhàn hờ hững đi qua người anh, tiếp tục cầm chén trà nhìn chằm chằm vào TV.



Nước mắt ông thầy rơi đầy mặt, trượt từ khung cửa trượt xuống: “Cậu coi lão tử là không khí sao…”