Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 30 : Yêu quái

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Hướng Hoằng Huy là ai?



Long Thiên Tài không biết cũng chưa nghe thấy bao giờ, nhưng với từ hai chữ ‘Trạch Nam’ phía trước, hắn đã hiểu được mọi chuyện, liền hỏi: “Có phải là đại hoàng tử không?”



Vân Nhàn gật đầu lia lịa: “Y và hoàng huynh ngươi đang ngồi trong đình nói chuyện, hay là chúng ta đi chỗ khác đi?”



Long Thiên Tài hoài nghi nhìn cậu: “Hướng Hoằng Huy kinh khủng lắm à?”



Vân Nhàn lại gật đầu lia lịa lần nữa, chợt thấy ánh sáng lòe lòe trong mắt hắn, thì yên lặng quay đầu đi: “Ta muốn ra khỏi cung, ta muốn đi tìm Triển Lăng Yến, lúc này chỉ có y mới đối phó được Hướng Hoằng Huy thôi.”



Long Thiên Tài vội bước lên cản lại: “Vất vả lắm ta mới khiến y cô đơn gối chiếc được, ngươi lại đi tìm y làm cái gì?”



“Ở cùng với y mới an toàn…”



“Quá muộn rồi,” Long Thiên Tài nói, “Hiện tại Hướng Hoằng Huy chỉ tạm thời tiến cung, lát nữa y sẽ trở về nhà khách thôi. Hơn nữa ngươi nghĩ mà xem, mấy đại vương Bắc Mạc cũng ở đó, cho dù bọn họ có tiểu viện riêng, nhưng chưa biết chừng các ngươi sẽ chạm mặt nhau, vậy thì ngươi đi chỗ đó làm gì? Muốn chết à?”



Vân Nhàn yên lặng nói: “Ta vẫn muốn đi tìm y…”



Long Thiên Tài lập tức nổi giận, buông tay ra, ý chí chiến đấu tăng vọt: “Chẳng qua chỉ là một Hướng Hoằng Huy thôi! Có cái gì phải sợ? Nhìn ta đây này! Để ca ngươi đi giải quyết y!” Nói xong, hắn xoay mạnh người, nhanh chóng đi về hướng bên kia.



Vân Nhàn bước ra nửa bước rồi dừng lại, im lặng vài giây lại chạy về, nháy nháy đôi mắt sáng ngồi một góc nhìn trộm. Cô tướng quân đứng cạnh đó, muốn đi lên lại bị cậu kéo lại nhỏ giọng thì thầm: “Gần chỗ này có nơi nào vừa nghe rõ bọn họ nói, lại vừa không để bọn họ phát hiện ra ta hay không?”



Cô tướng quân liền mang cậu đến hòn non bộ bên cạnh tiểu đình. Cậu im lặng suy nghĩ một chút, không biết nghe trộm thánh thượng nói có bị kết tội không nhỉ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thánh thượng cưng chiều tiểu vương gia như thế, nếu có hắn ở đây thì hắn là bọn họ sẽ không sao hết, liền lựa chọn ngồi im mà xem kỳ biến.



Ở bên kia, Long Thiên Tài vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng đi về phía tiểu đình, giương mắt liền thấy Hướng Hoằng Huy đang ngồi bên trong. Tuổi người nọ xấp xỉ Triển Lăng Yến, mặc một bộ quần áo trắng viền vàng, cổ áo cao cao có thêu hoa, vừa nhìn đã biết đó là *** phẩm. Người này tóc dài buộc cao, khuôn mặt rất đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt hoa đào chớp chớp bình tĩnh nhìn hắn.



Lập tức cả người Long Thiên Tài run lên vì sợ. Con ngươi của y rất đen, khi đôi mắt lay động còn lộ ra một chút yêu dị. Sự đẹp đẽ quý giá trên người y rất nặng, nhưng ý cười trên khóe miệng át mất đôi mắt hoa đào, làm cho người ta thấy một vẻ tà khí. Chỉ trong vài bước ngắn ngủi, dường như người này đã nhìn thấu toàn bộ hắn từ trong ra ngoài, thậm chí cả ba hồn bảy vía cũng bị rút ra xem rồi lại bị bắt quay về thân thể.



Cái này giống với việc nửa đêm nửa hôm bắt gặp một con yêu quái trong thâm sơn cùng cốc, xung quanh chỉ có mình ngươi, mà toàn bộ bản thân ngươi đều bị y nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng ngươi không thể đoán nổi y nhìn ngươi như vậy, thì bước tiếp theo sẽ làm gì với ngươi.



Cảm giác này cực kỳ âm trầm kinh khủng, làm cho lòng người tự dưng sợ hãi. Vì vậy khi hoàng thượng cười cười nói: “Hạo Hạo tới rồi sao? Vào đây ngồi cùng đi.” liền thấy đệ đệ nhà mình ôm chặt cột đình bên ngoài, cố giấu một nửa thân thể ở phía sau, run run rẩy rẩy: “Không không không được, đệ chỉ định tới để chào một câu… Đệ phải đi rồi… Phải đi…”



Cách đó không xa, Vân Nhàn vẫn giữ cái vẻ thê thê thảm thảm lúc nãy, mất mặt quá. Nhưng cậu cũng hiểu được, bất kể là ai, lần đầu tiên gặp tên yêu nghiệt đó đều không thể cảm thấy thoải mái nổi.



Thánh thượng Long Tuấn Thiên cười nói: “Tự nhiên lại run run cái gì, đừng để Hoằng Huy hoàng tử chế giễu, ngồi xuống đi,” nói xong lại nhìn Hướng Hoằng Huy, hoàn toàn không thèm để ý việc người nào đó bị mất mặt, cười nói tiếp, “Đây là đệ đệ ruột của trẫm.”



Hướng Hoằng Huy liền mỉm cười, mắt hoa đào cong thành một đường xinh đẹp: “Thì ra là tiểu vương gia, ngưỡng mộ đã lâu.”



Y cười mà khiến Long Thiên Tài run lên cầm cập, khóe miệng giật nhẹ: “Đại danh của hoàng tử, ta nghe như sấm bên tai.”



“Sao? Không biết tiểu vương gia nghe được những gì?” Hướng Hoằng Huy cười cười với hắn.



Chỉ là một câu khách sáo thôi mà, người bình thường có ai hỏi tiếp đâu? Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, yếu ớt ăn ngay nói thật: “Yêu yêu yêu quái…”



Hướng Hoằng Huy còn chưa kịp nói gì, đã bị Long Tuấn Thiên cướp lời: “Hạo Hạo, sao ngươi lại nói như thế, Hoằng Huy hoàng tử ngọc thụ lâm phong, tướng mạo phi phàm, cả người linh khí đầy mình, sạch sẽ thấu triệt, như tiên nhân trên trời, có chỗ nào giống yêu quái chứ?”



Nói mà tươi cười nơi khóe miệng vừa ôn hòa vừa thành khẩn, ánh mắt chuyên chú, thể hiện rõ ràng đây đều là những lời tâm huyết.



Long Thiên Tài: “…”



Hướng Hoằng Huy: “…”



Cho dù Hướng Hoằng Huy đã từng nghe rất nhiều lời ca ngợi, nhưng cũng chẳng có ai dùng ‘cả người linh khí đầy mình, sạch sẽ thấu triệt, như tiên nhân trên trời’ để nịnh nọt y cả. Tay cầm chén rượu của y hơi dừng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục, cười nói: “Hoàng thượng quá khen, Hoằng Huy thực không dám nhận.”



“Không,” Long Tuấn Thiên nghiêm túc, “Hoằng Huy hoàng tử hoàn toàn xứng đáng, nếu ngươi không dám nhận, thì trong thiên hạ này cũng chẳng có ai xứng với những từ này.”



Tay Hướng Hoằng Huy lập tức dừng lại, Long Thiên Tài và Vân Nhàn thật muốn quỳ lạy hoàng thượng luôn. Hoàng huynh, người ngồi với y lâu như vậy, hóa ra không phải vì người trấn định đã quen, mà là vì thần kinh thô sao?! Chẳng lẽ người không nhìn thấy một thân tà khí kia hả?!



“Sao lại còn đứng thế?” Long Tuấn Thiên cười nói, “Mau vào đây.”
“Vương gia, tướng quân hồi phủ rồi, ngài đừng nhìn nữa.”



“… Ta biết.”



“Thế vương gia còn đứng đó làm gì nữa?”



Long Thiên Tài giơ ngón tay, bi phẫn chỉ: “Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì sao vương phủ của lão tử lại ở ngay bên cạnh phủ tướng quân hả? Vì sao?!”



Ngụy Tiểu An thành thật đáp: “Đây là ý chỉ của hoàng thượng, hoàng thượng còn nói phải mở thông hai phủ với nhau, à, hiện tại đã thông rồi.”



“…” Long Thiên Tài hét ầm lên trong bụng không biết là lần thứ mấy rồi, rốt cuộc thì hắn đã than thở cái gì với hoàng huynh cơ chứ?!



“… Vương gia?”



Long Thiên Tài yên lặng lo lắng tốc độ bị bẻ cong của mình, quả quyết ra lệnh: “Xây một cái cổng, còn lại xây tường bao kín vào.”



“Vâng.” Ngụy Tiểu An lĩnh mệnh đi, từ vương phủ đi vào phủ tướng quân.



Cô tướng quân hỏi: “Thế nào rồi?”



“Tướng quân liệu sự như thần.”



Cô tướng quân móc ra một cái khóa với hai cái chìa, yên lặng giữ lại một chìa, cái còn lại thì đưa ra. Ngụy Tiểu An đưa tay tiếp nhận, đi làm việc.



Long Thiên Tài đi đi lại lại trong vương phủ, cảm thấy ngoài việc ở ngay bên cạnh phủ tướng quân thì những thứ khác trong vương phủ khá ổn thỏa, liền bắt đầu đi đến quán rượu. Cô tướng quân vô cùng kinh ngạc: “Ngươi muốn đi thật à?”



“Ừ, Tiểu Vân Nhàn đang ở đó, ta phải đi cứu cậu ấy.”



“…”



“Nhìn vẻ mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sợ hai tên đó thật à?”



“…”



“Ta nói cho ngươi biết, bản vương không sợ ai hết, là ta chưa phát uy thôi! Chưa phát uy! Biết chưa?”



“… Ừm.”



“…” Long Thiên Tài lầm bầm đi lên, nghĩ một chút rồi đứng ở cửa quán rượu hô lớn: “Ca ngươi tới rồi, xuống đón ta nhanh lên!”



Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, lát sau, ở đầu cầu thang xuất hiện một người. Vân Nhàn bất đắc dĩ: “Sao ngươi không tự đi lên?”



“Không được, nói thật bây giờ ta không muốn nhìn thấy hai người kia, chúng ta đi dạo một vòng rồi mới đi lên được không?”



Cô tướng quân: “…”



Con mắt Vân Nhàn đảo loạn, lập tức cầm lấy tay hắn, nước mắt rơi đầy mặt: “Ca, ta biết ngươi gọi ta xuống tuyệt đối là muốn tốt cho ta! Đi, ta đi chơi thôi!”



Hai người nói đi là đi, lúc này lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài: “Nghe nói đây là quán rượu tốt nhất ở đây.”



Hai người lập tức cứng đờ, ngoài cửa có ba người đi vào, cũng cứng đờ. Ba vị đại vương Bắc Mạc thốt lên: “Ngươi…”



“Tiểu Nhàn Nhi, ngươi định trốn sao? Đi uống rượu với ta nào.” Trên cầu thang, một bóng người chậm rãi đi xuống, sau khi nhìn thấy mấy người bên dưới thì hơi ngừng lại, rồi lập tức cười lên.



Tất cả đều im lặng, lúc này Hướng Hoằng Huy cũng đi xuống, cười vài tiếng trầm thấp, âm phong lập tức thổi tới ầm ầm.



“…” Long Thiên Tài cảm thấy, ngày hôm nay chắc chắn sẽ thành ngày giỗ của mình.