Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 38 : Trung thu

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Bạch Liên chưa bao giờ thấy da gà da vịt nổi đầy như bây giờ, từ lúc y mời mấy người kia đến tiền thính, bảo quản gia tìm rượu thuốc xoa bóp rồi bảo ông cầm đến chỗ Tiểu Thảo đến giờ, ánh mắt hai vị tổ tông kia nhìn y liền trở nên rất kỳ quái.



Y im lặng giây lát, không chịu nổi cái không khí bất thường này nữa, nơm nớp lo sợ hỏi: “Không biết hôm nay hai vị vương gia đến đây có việc gì?”



Long Thiên Tài và Vân Nhàn bưng chén trà, đồng thời lắc đầu, một ngụm trà cũng không uống mà cứ thế nhìn y. Ánh mắt kia tràn ngập thương xót, xoắn xuýt và hối hận, làm cho y đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác, tựa như trong lúc bất tri bất giác, một chân của mình đã bước vào trong quan tài rồi.



“…” Bạch Liên yên lặng nhìn Cô tướng quân, thấy đôi mắt luôn bình thản của người kia cũng mang theo một chút đồng tình, trong lòng y càng thêm sợ hãi: “Các người… rốt cuộc làm sao vậy?”



Ba người kia không hẹn mà đồng loạt lắc đầu, Cô tướng quân tiếp tục im lặng, hai người còn lại thì đờ đẫn nói: “Không có chuyện gì.”



“…” Bạch Liên bắt đầu nghĩ lại xem có phải gần đây mình làm sai chuyện gì rồi không, hay là trong lúc vô tình đã phạm phải điều luật nào rồi, thế nên mới sáng sớm ba người này đã chạy đến nhìn y lần cuối.



“Tiểu Hoa này,” ngay trong lúc không khí im lặng bất thường này, tiểu vương gia chậm rãi đặt chén trà xuống, cuối cùng cũng mở miệng, “Bản vương bảo ngươi tạm thời chăm sóc Tiểu Thảo, hôm nay ta tới là để đón nàng đi, ngươi xem…”



“Cái gì?” Bạch Liên vô thức đứng dậy, “Vì sao?” Y vừa dứt lời thì đột nhiên ngẩn ngơ, nghĩ lại vẻ khác thường của mấy người kia,liền hiểu ra, thở dài: “Có phải vì ta động tình với nàng không?”



Câu nói vừa ra khỏi miệng, không khí trong phòng lại tiếp tục rơi vào im lặng bất thường, vẻ mặt Long Thiên Tài và Vân Nhàn càng thêm đau đớn, đến cả Cô tướng quân cũng cứng đờ người.



Bạch Liên không quan tâm, tiếp tục nói: “Chỉ mới mấy ngày đã phát sinh tình cảm với nàng, ta biết các ngươi không tin nổi cũng là bình thường, đến ngay cả ta cũng… Nhưng nàng rất khác với nữ tử thông thường, lúc ta còn chưa nhận ra thì đã…”



Tiểu vương gia cắn môi, thành khẩn nói: “Tiểu Hoa, ta xin lỗi ngươi, không phải ta cố ý hại ngươi đâu, thật đó, ngươi phải tin ta.”



“Cái gì mà hại với không hại?” Bạch Liên khẽ nhíu mày, “Ta chưa bao giờ coi thường xuất thân của nàng, lại không quan tâm chuyện nàng mang thai. Nếu đứa trẻ này được sinh ra, ta sẽ coi nó như con ruột của mình. Ta biết nàng đã phải chịu nhiều khổ sở uất ức, muốn chăm sóc nàng thật tốt, cưới hỏi đàng hoàng để nàng được xuất giá như những cô nương khác. Ta sẽ nói chuyện với cha mẹ ta, cho dù bị phản đối cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”



Lời y nói kiên định vô cùng, vốn tưởng biểu tình của mấy người kia sẽ cải biến một chút. Nhưng y sai rồi, mấy lời kia vừa thốt ra, vẻ mặt bọn họ càng thêm đau đớn.



Long Thiên Tài không tin nổi: “Ngươi muốn cưới hắn sao?”



“Phải, đời này Bạch Liên chỉ cưới một mình nàng mà thôi,” Bạch Liên nói xong thì quỳ xuống, nghiêm túc, “Xin vương gia thành toàn.” Thành toàn của y là chỉ việc vương gia tiếp tục cho Tiểu Thảo ở lại đây, còn về vấn đề hôn sự, nếu tiểu vương gia đồng ý gật đầu nói một câu, dù cha mẹ y không đồng ý thì cũng phải chấp nhận.



“…” Long Thiên Tài yên lặng nhìn y, đồng ý cho ngươi cưới hắn, để sau đó đêm động phòng hoa chúc cho thê tử tân hôn đẩy ngươi xuống giường phá thân ngươi sao?! Tiểu Hoa, sao mệnh của ngươi lại thê thảm như vậy chứ?!



Bạch Liên ngẩng đầu: “Vương gia?”



“Ngươi… trước tiên ngươi cứ đứng lên đã, để ta từ từ…”



Bạch Liên đành phải đứng dậy, Vân Nhàn bồi thêm một câu: “Thế ý của Tiểu Thảo là thế nào?”



Bạch Liên im lặng vài giây, lắc đầu: “Tuy rằng nàng đã trải qua chuyện này, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối tuyệt vọng, là một nữ tử kiên cường. Nhiều ngày ở chung ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng khóc, nhưng ta cũng không biết nàng có còn kỳ vọng với chuyện tình ái thế gian hay không,” y nhìn hai người kia, “Nếu nàng cũng có ý với ta, không biết vương gia có thể thành toàn hay không?”



Long Thiên Tài lập tức nói: “Nếu hắn không có tình cảm với ngươi thì sao?”



Bạch Liên hơi hé miệng, kiên định trong mắt càng tăng: “Đó là vì những gì ta làm còn chưa đủ tốt, ta sẽ cố gắng nỗ lực hơn nữa để nàng đồng ý gả cho ta.”



“…” Long Thiên Tài há miệng lại ngậm miệng, nhìn y một lát mới nói: “Tiểu Hoa, ta thấy ngươi chả khác gì hai cái đầu heo.”



Bạch Liên không ngờ hắn lại nói câu này, liền ngẩn ra: “… Vì sao?”


“Với dục vọng độc chiếm trước đây của Triển Lăng Yến với ta, ngươi nghĩ là có thể không,” Vân Nhàn nói, “Ta chỉ từng tham gia tiệc tối tết nguyên đán, có tính không?”



“…” Long Thiên Tài co giật khóe miệng, “Ngươi còn không bằng ta, ít nhất lúc ở nước ngoài ta còn tham gia mấy loại tiệc tùng kích thích, khà khà, người đẹp thôi rồi ~”



“Xã hội tư bản vạn ác, ca, ta khinh bỉ ngươi.”



“Ngươi đố kị ta thì có.”



Hai người đứng cùng một chỗ thấp giọng nói chuyện với nhau, dựa vào rất sát, mà hầu hết những người ở đây đều chưa nhìn thấy bọn họ bao giờ, cũng không ngờ rằng hai kẻ được đồn đại ầm ĩ bấy lâu lại có dung mạo xuất sắc như vậy, trong lúc nhất mọi ánh mắt đều tập trung về đây.



Long Thiên Tài đang kéo người này lại gần mình một chút, khóe mắt thoảng qua, thấy Triển Lăng Yến ở đối diện đang nhìn thẳng lại phía này, đáy mắt tràn đầy lạnh lùng tàn nhẫn. Hắn liền hừ một tiếng, dù sao đêm nay ngươi cũng không làm gì được ta, cho ngươi tức chết đi.



Cô tướng quân trầm mặc nhìn tiểu vương gia, tiếp tục suy nghĩ làm cách nào để cưới được người nọ về nhà.



Quốc yến thì rất buồn chán, đối với Long Thiên Tài và Vân Nhàn mà nói, niềm vui thú duy nhất là được nhìn thấy mỹ nhân, mỹ nhân cổ điển.



“Ngươi nhìn cái người đang khiêu vũ ở phía bên trái kìa,” Long Thiên Tài nhỏ giọng, “Nhìn tia ý nhị kia, mỹ lắm.”



Vân Nhàn cười tủm tỉm gật đầu đồng ý, nhìn bộ dạng bọn họ mà sắc mặt hai người nào đó đồng thời trầm xuống.



Long Tuấn Thiên liếc nhìn một lượt, nhìn chỗ ngồi không biết rỗng tuếch từ bao giờ, cười đứng dậy, phất tay cho mọi người tự vui đùa, rồi rời khỏi hội trường. Lần này quốc yến mời tới một gánh hát, dựng sân khấu ở ngoài trời, phía dưới xếp bàn ghế làm chỗ ngồi, tất cả đều lộ thiên để mọi người có thể dễ dàng ngắm trăng.



Đối với việc hoàng thượng rời đi, quần thần đều không cảm thấy bất ngờ. Ngày hội trung thu trong hậu cũng cũng có thiết yến, nói vậy có khi hoàng thượng đã đi tới hậu cung rồi, mà hoàng thượng đi thì bọn họ không phải nơm nớp lo lắng sợ mất lễ nghi, cứ yên tâm mà chơi.



“Còn có hí à?” Vân Nhàn nhếch mày, kéo Long Thiên Tài, “Đi, đi xem, ngươi đã nghe bao giờ chưa?”



“Chưa, còn ngươi?”



“Ngươi nghĩ là ta đã xem chưa?”



“Được rồi.”



Hai người nói đi là đi, đến lúc ra bên ngoài, hoàng cung được xây dựng cực kỳ xa hoa, từng hàng đèn ***g cao thấp nối dài hiện lên trước mắt, trên đầu là ánh trăng sáng lan tỏa, mang lại một cảm giác cao quý vô cùng. Vân Nhàn nhìn một chút: “Thật ra thì đi dạo loanh quanh cũng được đó, ngươi thấy thế nào?”



Long Thiên Tài còn chưa mở miệng, đã nghe một thanh âm truyền tới từ phía sau: “Không bằng tiểu vương gia đưa ta đi dạo có được không?”



Hai người quay đầu, thấy công chúa Trạch Nam Hướng Hoằng Tiếc đang cười dài đi tới, đẹp đến làm cho tim đập thình  thịch.



“…” Vân Nhàn nhớ rất rõ lời tiểu công nhà mình đã nói, phải tránh xa nữ nhân này ra một chút, liền yên lặng buông tay hắn ra, “Ca, các ngươi cứ đi đi nhé, ta còn có việc.” Dứt lời quay đầu đi mất, không có một chút ý nào muốn ở lại.



“…”



Từ lúc bắt đầu tiệc tối, Ô Nhĩ và Trát Mộc Chiêm Cư đã nhìn Vân Nhàn chằm chằm, thấy hai người rời đi thì lập tức đi theo. Triển Lăng Yến hơi híp mắt, đứng dậy theo sau.



Từ quốc yến chậm rãi đi về phía nam, lại đi qua một hồ nước tĩnh lặng, thì tiếng huyên náo phía sau dần dần không thể nghe rõ được nữa. Long Tuấn Thiên ngẩng đầu, Hướng Hoằng Huy đang nghiêng người dựa vào cây cột trong đình, tay cầm một bầu rượu. Ánh đèn lập lòe màu lửa đỏ từ hành lang gấp khúc chiếu rọi qua đây, người nọ cụp mắt suy nghĩ, im lặng nhìn hồ nước. Trên mặt hồ, hiện rõ bóng trăng phản chiếu, sáng trong một khoảng, mọi vật đều yên tĩnh như thể đang tiến vào một giấc mộng không thực.



Hắn im lặng nhìn một lúc, nghiêng đầu sai người đi lấy một ít trái cây và điểm tâm, sau đó nở nụ cười, chậm rãi đi tới.