Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 39 : Mưu kế

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Đèn ***g treo cao trong đình, tỏa ra màu sắc ấm áp, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Hướng Hoằng Huy được phủ lên một tầng mềm mại, dấu đi không ít tà khí, mới nhìn qua không có vẻ gì đáng sợ. Khúc hát đầu tiên bắt đầu đứt quãng cất lên từ sân khấu xa xa, thỉnh thoảng có vài đôi lời rõ ràng truyền tới, nhưng rồi lại chìm dần xuống.



Long Tuấn Thiên cúi đầu nhìn ảnh ngược dưới hồ, tươi cười ấm áp như gió, chỉ cần nhìn là biết tâm tình hắn đang rất tốt.



Hướng Hoằng Huy ngồi ở đối diện hắn, chuyển tay cầm chén rượu, thỉnh thoảng liếc nhìn thuốc được giấu trong móng tay, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười nhẹ nhàng, không nói một câu. Điểm tâm cầu kỳ được đặt trên bàn, y cầm lấy bánh trung thu cắn một miếng. Mùi hương đậm đà quen thuộc chậm rãi tản ra, y không khỏi nao nao: “Hoa quế…”



Đột nhiên Long Tuấn Thiên nghiêng đầu nhìn y, cười hỏi: “Hoàng tử đang nhớ đến ai vậy?”



Hướng Hoằng Huy nhướng mày cười: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”



“Đoán thôi.”



Hướng Hoằng Huy cười cười, nhấp nhẹ một ngụm rượu: “Lúc mẫu hậu của ta còn tại thế, cứ đến mười lăm tháng tám lại làm bánh trung thu hoa quế, tay nghề đó, đến cả ngự trù cũng không sánh được…, đáng tiếc.”



Y nói ‘đáng tiếc’ nhưng lại mang theo ý cười, ánh sáng trong đôi mắt tối đi một chút, hơn nữa rượu đã thấm ướt khóe môi, cười như vậy lại mang theo không ít yêu khí.



Long Tuấn Thiên bình tĩnh liếc nhìn: “Đã bao lâu ngươi không ăn bánh trung thu hoa quế rồi?”



“Lâu rồi,” Hướng Hoằng Huy nhẹ giọng nói, tự rót cho mình một chén rượu, trên mặt cũng không thấy chút u buồn nào, cười mở miệng, “Nếu như mẫu hậu ta không sinh non… có lẽ giờ này bản vương đã có thể có một đệ đệ hoặc muội muội cùng mẹ. Chắc chắn bản vương sẽ thương yêu nó như hoàng thượng thương yêu tiểu vương gia vậy.”



Cuối cùng thì cũng chuyển tới chủ đề chính rồi, Long Tuấn Thiên nghĩ trong lòng, đang định mở miệng từ chối vài câu, lại bị người này giành nói trước: “Có lẽ tiểu vương gia vẫn chưa biết chuyện hoàng thượng đã giúp hắn chống lại Cổ Thục và Trạch Nam đúng không?”



Long Tuấn Thiên giả ngu, ôn hòa hỏi: “Sao hoàng tử lại nói vậy?”



“Hoàng thượng đã phong Vân Nhàn làm vương gia, chắc chắn phải biết rõ về cậu ta trước đã, kể cả chuyện khúc mắc giữa Vân Nhàn và Cổ Thục Trạch Nam,” Hướng Hoằng Huy chậm rãi phân tích, “Nhưng cuối cùng Vân Nhàn lại chọn đi theo tiểu vương gia, như vậy lực chú ý của hai nước lại chuyển lên người hắn. Ngày hôm nay hoàng thượng hạ chỉ phong vương, tuyên cáo với thiên hạ rằng Vân Nhàn đã trở thành người của Thánh Hoa, là có thể dễ dàng che chở cho tiểu vương gia sau lưng, thay vào đó, mọi vấn đề đều được đổ lên đầu Thánh Hoa rồi,” y lay lay chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nhếch mày cười, “Bản vương nói có đúng không?”



Chỉ đơn giản là một cái chớp mắt, nhưng lại bám đầy màu sắc xa hoa mà yêu dị. Long Tuấn Thiên cười nhìn y một lát, đột nhiên thở dài, mắt nhìn xa xăm: “Từ trước đến nay, trong hậu cung lúc nào cũng không ngừng phân tranh, chuyện hoàng tử nói trẫm có thể hiểu được. Khi phụ hoàng còn, dù địa vị của mẫu hậu trẫm không thấp, nhưng không phải là ngôi vị tối cao kia,” hắn đang nói thì dừng lại một chút, thở dài một hơi thật nhẹ, thấp giọng nói, “Lúc đó mẫu hậu đang mang thai.”



Hắn chỉ nói đến đây thì dừng, nhưng Hướng Hoằng Huy vốn dĩ thông minh nên có thể đoán được đại khái. Y hơi nhếch mày: “Bản vương nghe nói thân thể tiểu vương gia từ nhỏ đã không được tốt lắm?”



Long Tuấn Thiên gật đầu: “Hai năm gần đây mới khá hơn một chút, trước đây…” Hắn dừng một chút rồi không nói nữa, tuy vậy, đôi mắt luôn ôn nhuận lại hơi trầm xuống.



Trước đây chưa hiểu chuyện, nhưng bao nhiêu lời đồn đoán vào tai, một lần, hai lần, rồi cũng hiểu. Tiểu vương gia Thánh Hoa được hoàng thượng và thái hậu coi là trân bảo từ nhỏ, gần như mang hết bảo vật thiên hạ tới đặt trước mặt hắn. Nhưng thân thể tiểu vương gia này lại không tốt, không rời thâm cung, luôn luôn yếu đuối.



Vì tiền đồ địa vị của mình và con trai, vì diệt trừ thế lực khác, đổi lại phải hy sinh thai nhi trong bụng, chuyện này không phải chuyện hiếm trong hậu cung. Điều đáng mừng lại vẫn giữ được thai nhi trong bụng, yêu thương sau này, ngoài việc là máu thịt gắn kết còn có một lý do không muốn người biết, hổ thẹn bên dưới âm mưu.



Hướng Hoằng Huy nhìn chén rượu trống rỗng trước mắt hai người, cầm bầu rượu lên rót đầy cho người nào đó: “Hoàng thượng đã đồng ý chuyện hôn sự của nhị hoàng tử Cổ Thục và Vân Nhàn rồi sao?”



“Sắp tới thành hôn,” Long Tuấn Thiên nhấc chén rượu lên uống một ngụm nhỏ, ôn hòa nói, “Sau khi xuất gia, Vân Nhàn là người của Cổ Thục rồi.”



Ngụ ý, ân oán giữa Trạch Nam và Vân Nhàn thì đòi Cổ Thục ấy, chứ không còn quan hệ gì với Thánh Hoa.



Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại, không khỏi nhếch mày. Nghe ý của hắn thì chuyện này có lẽ chỉ đơn giản là bảo vệ tiểu vương gia mà thôi, chứ không còn mục đích khác. Y trầm ngâm một lát, câu chuyện cũ năm xưa quả đúng là ngoài ý muốn, nếu căn cứ vào điểm đó, thì chuyện này không phải không có khả năng. Nhưng nhìn nụ cười ấm áp của vị quốc quân trước mặt này, lại nhìn thuốc trong móng tay… y híp mắt cười.



Còn có mục đích khác hay không, thử một lần là biết.



Sân khấu kịch cách đó không xa lại truyền đến vài câu bập bõm, Hướng Hoằng Huy im lặng nghe một lúc, nhẹ giọng nhắc lại: “Thế gian thời loạn lạc, tiếng kêu bi thiết, biết đâu sống chết, anh hùng hồng nhan, thì sau cũng chỉ là một đống xương khô một nắm đất vàng… Thế gian thời loạn lạc, biết đâu danh lợi, biết đâu thành bại, ba nghìn sủng ái, kết quả thì cũng chỉ là một hồn phách thống khổ mơ về ngày còn là hồng nhan…”
“Ừ, đi viết đơn thuốc đi.”



“Tuân chỉ.”



Long Tuấn Thiên sờ sờ đầu đệ đệ nhà mình: “Chúng ta cũng đi ra ngoài đi, để cho y nghỉ ngơi cho tốt.”



Long Thiên Tài ngoan ngoãn gật đầu, mấy người liền đi ra. Cửa đóng kêu kẹt một tiếng, Hướng Hoằng Huy mở bừng mắt, dưới đáy mắt hoàn toàn thanh minh. Thuốc mà Hướng Hoằng Tiếc đưa cho y có tác dụng làm cho sắc mặt người ta tái nhợt, không đến mức phải ngất đi. Y muốn thử xem sau khi mình ngất đi, người kia sẽ làm những chuyện gì, ai ngờ tiểu vương gia lại đột nhiên xuất hiện. Hôm nay mình đã nằm lên long sàng của hoàng đế rồi, sau này còn có thể xuống giường được sao?



Đang chăm chú suy nghĩ, cửa phòng lại kêu kẹt một tiếng, y vội vàng nhắm mắt.



Long Tuấn Thiên nhìn người nằm trên giường, thấp giọng gọi: “Hoàng tử? Hoàng tử?” Hắn nhẹ nhàng thở dài, đắp chăn cho Hướng Hoằng Huy cẩn thận, “Trẫm nghĩ là còn lâu y mới tỉnh lại được, ngươi đi thông báo một tiếng với công chúa, bảo đêm nay hoàng tử phải ngủ lại hoàng cung, đừng quên nói cho nàng biết sức khỏe của hoàng tử không đáng ngại.”



“Nô tài tuân chỉ.”



Long Tuấn Thiên đứng dậy đi ra cùng nó, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào: “Phân phó ngự thiện phòng hâm nóng cháo, trẫm sợ nửa đêm y tỉnh lại sẽ đói…”



Phần sau thì không thể nghe rõ. Đúng lúc này, cửa kêu kẹt một tiếng, Hướng Hoằng Huy lần thứ hai mở mắt ra, thầm nghĩ không cần nghĩ nhiều nữa, dù sao chuyện này cũng không thể đi theo ý y được nữa rồi, có điều… Y nghĩ đến câu nói cuối cùng kia, lại nhìn chăn đắp trên người, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe miệng, người nọ… đúng là một người rất dịu dàng.



Sau khi Long Tuấn Thiên rời khỏi tẩm cung thì gọi tiểu thái giám đến, thấp giọng cười sai bảo mấy câu. Tiểu thái giám nghe thấy thì lập tức run lên, sắc mặt trắng bệch.



“Còn không đi nhanh lên?”



Mặt tiểu thái giám lại trắng thêm một chút, đành phải run run rẩy rẩy đáp vâng, vội vàng đi mất.



Long Tuấn Thiên chuyển mắt, thấy đệ đệ nhà mình đang ôm cột, cả người cũng run cầm cập, hắn không khỏi cười đi đến gần: “Thế nào?”



Long Thiên Tài càng run mạnh: “Đệ đệ đệ nghĩ là đệ biết quá quá nhiều rồi…”



Long Tuấn Thiên cười cười: “Thì sao?”



“Biết nhiều thì chết sớm…”



Long Tuấn Thiên ngẩn ra, rút lại ý cười mà xoa xoa đầu hắn: “Ngươi nhớ kỹ Hạo Hạo, ta là huynh trưởng của đệ, cho dù đệ có phạm tội tày đình như thế nào thì ta cũng không giết đệ.”



Long Thiên Tài ngẩn ra, thầm nghĩ người này luyến đệ thật đấy à? Hắn ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ tới vẻ khác thường của Hướng Hoằng Tiếc, liền thấp giọng kể lại. Long Tuấn Thiên cũng nghi ngờ chuyện Hướng Hoằng Huy đột nhiên ngất xỉu, lúc này đã chứng minh được suy đoán của mình, cười gật đầu: “Ta biết rồi.”



Long Thiên Tài đảo trong mắt, hạ giọng: “Hoàng huynh, nếu huynh muốn đè y thì thực ra có thể làm như thế này… Còn có thể như vậy…”



Long Tuấn Thiên cười đến càng hài lòng: “Không hổ là đệ đệ của ta, tâm ý tương thông như thế. Có điều không phải tự bỏ thuốc ta, mà là như thế này…”



Long Thiên Tài lập tức run lên, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc nãy tiểu thái giám lại run lẩy bẩy như vậy rồi.



Cô tướng quân yên lặng nhìn huynh đệ hai người này, cuối cùng chuyển ánh mắt lên người hoàng đế Thánh Hoa của bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy cần phải cưới người nào đó về nhà sớm thôi, trong bụng người này vốn toàn ý xấu, lại thậm thà thậm thụt với hoàng huynh hắn nữa thì phỏng chừng sẽ hoàn toàn thành ma đầu mất.



Long Tuấn Thiên trò chuyện với đệ đệ mình vài câu, nhìn theo hướng bọn họ rời đi, rồi xoay người đóng chặt cửa phòng. Đột nhiên hắn mỉm cười, tên yêu *** này, ngươi đã muốn dùng chiêu đó với ta, tất nhiên ta phải cho ngươi một đêm khó quên.