Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ
Chương 41 : Chân thiện mỹ
Ngày đăng: 23:31 21/04/20
Bạch Liên nhìn Tiêu Sùng, trên trán nàng luôn luôn ẩn hiện một cảm giác lỗi lạc, không thích hợp xuất hiện trên người một cô gái, nhưng nếu là ở trên người này thì lại cực kỳ phù hợp, khiến người ta nhìn mà thấy rất thoải mái.
Y thấy nàng chăm chú ngắm trời đêm, ôn hòa hỏi: “Đang nghĩ đến ai sao?”
Tiêu Sùng ừ một tiếng, rốt cuộc cũng thu hồi đường nhìn, nghĩ đến những huynh đệ của mình nhất định là đang ngồi uống rượu, mà còn hắn, hắn lại ở đây uống trà, lý do bởi vì trong bụng hắn còn có một thứ gọi là trẻ con, uống rượu hại thân.
Bạch Liên thử hỏi: “Đang nghĩ đến cha mẹ ngươi sao?”
Tiêu Sùng nao nao, trong ký ức hắn, hình ảnh cha mẹ đã không còn rõ ràng, nhưng nếu người này hỏi, hắn cũng đành phải nhàn nhạt ừ một tiếng.
Bạch Liên không khỏi thở dài, thái độ của người này với y vẫn luôn rất nhạt, khiến cho y thấy rất khổ não. Nhưng quản gia đã nhắc nhở, bây giờ Tiểu Thảo cô nương không chỗ nương tựa, lại gặp đại biến, nếu như là cô gái khác, chỉ sợ đã phí hoài bản thân rồi.
Y suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nếu muốn người này tiếp nhận mình, thì phải đối xử với người ta thật tốt, làm cho mình trở thành người thân sau này của nàng.
Một chùm pháo hoa đột ngột nổ tung giữa không trung, Tiêu Sùng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện tầm mắt người này không dời đi, đành phải nói: “Sao ngươi lại về sớm thế? Ta cứ nghĩ là ngươi sẽ ở lại đó.”
“Sợ ngươi ở một mình sẽ cảm thấy buồn chán, trở về cùng đón trung thu với ngươi. Để một cô nương như ngươi một thân một mình đợi, ta rất lo lắng,” Bạch Liên ôn hòa nói, hơi dừng lại, rồi đột nhiên mỉm cười, “Ta cứ tưởng ngươi không hỏi cơ.” Đây có phải là người này đã bắt đầu quan tâm đến y rồi hay không?
Chỉ có một mình ta? Ngươi coi gia đinh trong tiểu viện này là không khí hết hay sao? Lại còn nụ cười này là ý gì hả? Tiêu Sùng cảm thấy thà không hỏi còn hơn.
Bạch Liên kệ nàng im lặng, cảm nhận một chút rồi đứng dậy đi vào nhà. Tiêu Sùng nháy mắt mấy cái, chỉ im lặng nhìn, sau khi thấy người kia đi khuất thì vào phòng quản gia lén lút trộm một bầu rượu, định thưởng thức một mình. Ai ngờ mới uống được một nửa, người này lại quay về, làm hắn tí nữa thì bị sặc rượu, phải vội vội vàng vàng giấu đi.
Có điều lo lắng của hắn là dư thừa. Bạch Liên nhanh chóng đi tới, cầm một chiếc chăn mỏng đắp cho nàng, ôn hòa nói: “Ban đêm gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
“…” Tiêu Sùng yên lặng cầm lấy chăn mỏng. Trong ký ức, người duy nhất từng đưa chăn cho hắn là mẹ, nhưng đó là chuyện xảy ra rất lâu rất lâu rồi.
Bạch Liên một lần nữa ngồi xuống phía đối diện, bóc hoa quả cho nàng. Tiêu Sùng liếc nhìn, thấy nụ cười thản nhiên vẫn vương trên khóe miệng y, quả nhiên là một công tử như ngọc, cũng khó trách có nhiều cô nương muốn gả cho y như vậy.
Hắn nhìn chăn mỏng trên người, thầm nghĩ nếu nương tử tương lai của mình cũng biết săn sóc như y thì thật tốt.
Bạch Liên cầm hoa quả đưa cho nàng: “Bóc xong rồi, cho ngươi.”
Tiêu Sùng không khách khí với y, cầm lấy ăn, ngừng một chút rồi nói: “Kỳ thực con người ngươi cũng rất tốt.” Chỉ có điều những người ngươi gặp chả tốt lành gì..
Trong lòng Bạch Liên vui vẻ, cảm thấy nỗ lực của mình không còn uổng phí, nụ cười càng sâu thêm: “Thật sao?”
Tiêu Sùng gật đầu, cắn một miếng hoa quả, lo lắng nói: “Đáng tiếc là, người tốt thì không sống lâu.”
“…” Bạch Liên yên lặng tự an ủi mình, người này chỉ đang đau lòng cho cha mẹ, là thương cảm, hoàn toàn là thương cảm mà thôi!
Tiêu Sùng ăn vài miếng hoa quả, xong cầm miếng bánh trung thu lên cắn một cái, câu được câu không nói chuyện với Bạch Liên.
Ánh trăng trên đỉnh đầu rất sáng, đủ để người ta nhìn rõ bốn phía nên không treo thêm đèn ***g. Bạch Liên rất chăm chú nhìn nàng, vui vẻ hàn huyên một hồi đến tận lúc làm cho người nào đó thấy sợ hãi mới săn sóc nâng nàng dậy: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tiêu Sùng ừ một tiếng, chậm rãi đứng lên. Đúng lúc này, một đợt pháo hoa mới đột ngột nổ tung trên bầu trời, vệt sáng vút lên rồi nở tung ra, tráng lệ hơn vừa nãy rất nhiều. Hắn híp mắt nhìn một chút: “Là hướng hoàng cung đúng không?”
Rồi không khỏi nghĩ, một lễ trung thu, không được đón cùng huynh đệ nhà mình, thì ở chung với hai vị tổ tông này cũng được, ít nhất còn có trò hay để nhìn, thật đáng tiếc mà.
Long Thiên Tài quay đầu nhìn gã, lấy lòng gật đầu: “Ừ!”
Ánh sáng trong đôi mắt không mất đi chút nào, Đa Cát bị hắn nhìn lập tức cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, thầm nghĩ dù sao cũng chỉ cách có vài bước chân, liền nói: “Các ngươi… để ta đi lấy cho ngươi.”
“Ừm!”
Đa Cát vội quay đầu đi, Long Thiên Tài vui vẻ chờ ăn bánh trung thu, nhưng đột nhiên miệng lại bị người ta dùng tay bịt kín. Cô tướng quân che miệng hắn rồi ôm vào trong ngực, đưa tay còn lại giữ chặt hắn, xoay người vòng qua giả sơn, đi loanh quanh một hồi, bóng dáng biến mất trong rừng.
Vì vậy chờ đến khi Đa Cát lấy bánh trung thu trở về thì ở đây đã không còn ai rồi. Gã nao nao, đi xung quanh giả sơn tìm kiếm, không thấy bóng dáng người nào, nghĩ nghĩ một chút, lại nhớ tới khi ở tiểu đình, Triển Lăng Yến bị *** trong cơ thể thiêu đốt đến không thể khống chế, đã kéo Vân Nhàn rời đi từ lâu, nên trong đình cũng không có một bóng người. Gã không bỏ cuộc mà đi vòng vòng quanh giả sơn tìm, vẫn không thấy bóng dáng người nào, lúc này mới nhận ra mình bị trúng kế rồi.
“…”
Đa Cát cô đơn cầm bánh trung thu, nhìn ngự hoa viên cực kỳ yên tĩnh, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, lung lay trong gió.
Cô tướng quân thành công cắt đuôi người nào đó, muốn sung sướng bao nhiêu thì sung sướng bấy nhiêu, ôm tiểu vương gia trở lại tẩm cung, mới thả người ra rồi cao hứng sờ sờ đầu hắn.
Long Thiên Tài không phải kẻ ngu, hiển nhiên là biết dụng ý của y, mặt liền đen sì: “Bánh trung thu của ta!”
Cô tướng quân cực kỳ bình tĩnh, kéo hắn đi vào trong, chỉ hộp đựng đồ ăn ở trên bàn. Long Thiên Tài bán tín bán nghi mở nắp, nhếch mày: “Sao ngươi biết đây là bánh trung thu?”
“Lễ trung thu hàng năm, ngự thiện phòng đều làm bánh trung thu đưa tới các cung,” Cô tướng quân đi qua cầm một miếng bánh trung thu lên, “Này, ăn đi.”
“…”
“Sao vậy?”
Long Thiên Tài sâu sắc liếc y một cái, khuyên nhủ: “Ngoan, sau này đừng có lai vãng với mấy loại người như Triển Lăng Yến hay hoàng huynh ta nữa, đều học xấu.”
“Ta chỉ luôn đi theo ngươi.”
“…” Long Thiên Tài nhịn rồi nhịn, vỗ vỗ vai y, “Đúng, rất có tiền đồ, sau này tiếp tục theo ta, gần đèn thì rạng mà.”
“…”
Mỗ thường: Tiểu Hoa này, theo đuổi trượng phu phải tốn nhiều công phu một chút ~
Bạch Liên: Ta theo đuổi vợ, là vợ!!!!
Mỗ thường: Ai, đứa trẻ đáng thương.
Bạch Liên: Là vợ!!!!
Tiêu Sùng: Ngươi mới là vợ, cởi sạch lên giường nằm cho ta!
Bạch Liên: …