Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 42 : Đại thọ

Ngày đăng: 23:31 21/04/20


Sau trung thu là đại thọ của thái hậu, khi đang ăn bánh trung thu thì đột nhiên Long Thiên Tài nhớ ra chuyện này, làm miếng bánh vừa nuốt xuống tắc luôn ở cổ họng, suýt nữa thì nghẹn chết.



Cô tướng quân ngồi cạnh, thấy thế vội vàng bưng chén trà cho hắn uống, cúi đầu vỗ vỗ vai hắn: “Cẩn thận một chút.”



Long Thiên Tài thở vội mấy hơi, rồi đột nhiên cầm lấy tay y, đáy mắt vì bị sặc mà phiếm nước: “Ngày mai là đại thọ của mẫu hậu ta đúng không?”



Cô tướng quân gật đầu.



“Ôi,” Long Thiên Tài đứng dậy đi tới đi lui: “Xong rồi xong rồi, sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ,” hắn  đột nhiên dừng lại nhìn y, “Đại thọ năm ngoái lễ vật của ta là gì?”



Hắn nói xong, còn chưa chờ Cô tướng quân trả lời thì đã lắc đầu tiếp tục lầm bầm: “Hỏi ngươi cũng vô ích, trước đây ngươi có nhìn thấy ta bao giờ đâu.”



Cô tướng quân trầm mặc một chút: “Ta từng nhìn thấy rồi.”



“Gặp rồi ư?” Long Thiên Tài cực kỳ kinh ngạc nhếch mày, nhớ tới chuyện người này đã nói với hắn, “Ta hiểu rồi, ngươi chỉ đứng ở xa xa nhìn ta thôi đúng không, theo như lá gan của ta trước đây mà nói, thì chỉ cần ngươi nhìn về phía ta là ta đã quay đầu chạy mất rồi, đúng không?”



“Ừ.”



Long Thiên Tài liền trợn mắt: “Thế ngươi nói ra làm gì? Nói cho cùng thì ngươi cũng đâu biết năm ngoái ta đưa thọ lễ gì.”



Cô tướng quân mặt than: “Ừ.”



“…” Long Thiên Tài khóc ròng đi ra ngoài, “Ta đã bảo ngươi rồi, làm người thành thật quá không tốt đâu, có thể khiến người ta tức chết đó.”



Cô tướng quân đứng dậy đi theo hắn: “Đi đâu vậy?”



“Đi tìm người hỏi một chút, nói chuyện với ngươi chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Long Thiên Tài mở rộng cửa, hắn để Ngụy Tiểu An lại vương phủ rồi, nên không biết phải hỏi ai, đành phải tùy tiện bắt một cung nữ ở cửa, nhẹ nhàng hỏi một lần.



Cung nữ này đã biết là hắn bị mất trí nhớ, nên cố suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, thấp giọng nói: “Khởi bẩm vương gia, hàng năm đại thọ của thái hậu ngài đều đi ra ngoài từ sáng sớm, nô tỳ cũng không biết là ngài tặng lễ vật gì.”



Long Thiên Tài ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy giờ mà ra ngoài cung tìm Ngụy Tiểu An thì rõ ràng là không tưởng, đành phải trùng vai, suy sụp chậm rãi quay về tẩm cung, vẻ mặt ai oán ngồi trước bàn, cả bánh trung thu cũng không buồn ăn.



Cô tướng quân nhìn hắn không tỏ thái độ gì, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Không bằng viết chữ chúc thọ đi?”



Long Thiên Tài ngơ ngác nhìn y, càng ai oán thêm: “Ngươi thiếu đạo đức vừa vừa thôi, chữ ta còn không đọc được, ngươi bảo ta viết thế nào? Chữ có viết ra được thì có nhìn được sao?”



Cô tướng quân trầm mặc giây lát: “Thật là ngươi không biết chữ? “



“Không thì ta lừa các ngươi làm gì?” Long Thiên Tài ai oán nói, “Thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà ta nỡ lừa nàng sao? Chỉ có thỉnh thoảng mới lừa các ngươi mà thôi.”



“…” Cô tướng quân nghĩ thầm, người mà thành thật quá quả thật có thể tức chết người.



Long Thiên Tài tiếp tục lầm bầm, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng cau lại, đôi mắt trong suốt có sự nghiêm túc hiếm thấy.



Cô tướng quân tự động quên sạch lời nói thật vừa xong, lẳng lặng nhìn một lúc, chỉ cảm thấy cho dù làm gì thì người này đều xinh đẹp như vậy. Y suy nghĩ một chút, kéo hắn đi tới bàn dài kê trong phòng, giúp hắn mài mực, cầm bút lông đưa qua: “Ta dạy cho ngươi.”



Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận: “Ngươi nghĩ nếu ta luyện cả đêm thì có viết được chữ nào ra hồn không?”



Cô tướng quân ôm hắn từ sau lưng, nắm tay hắn: “Ngươi thông minh như vậy, nhất định là có thể.”



Long Thiên Tài được nịnh nọt, liền cực kỳ vui vẻ, trầm ổn gật đầu: “Đúng thế, ngươi nói rất có lý.”



“…”



Ý chí chiến đấu của Long Thiên Tài tăng vọt, cầm bút trong tay viết một hồi, rồi đặt bút xuống: “Mẹ nó bút lông, đi gặp quỷ đi!”



“…”



Long Thiên Tài vạn phần hối hận, lúc đầu sao không hun đúc tình cảm sâu đậm với ngành Hán tự đi, mà lại một lòng một dạ với máy vi tính, cuối cùng lưu lạc đến nơi này lại thành thứ vô dụng. Hắn rầm rì quay đầu muốn đi, Cô tướng quân vội lấy tay đè lại, y biết ngày mai là đại thọ, đêm nay không thể ép buộc hắn, đành phải nhân cơ hội kiếm chút lợi, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



Long Thiên Tài dãy dụa: “Ta không viết.”



“Vương gia, ngày mai đại thọ.”



“…”



“Vương gia, ngươi viết tốt rồi đó, chỉ cần chép lại vài lần là được.”



Long Thiên Tài nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, thầm nghĩ chẳng lẽ tiêu chuẩn thưởng thức của những người này không giống với xã hội hiện đại? Hắn chớp chớp mắt: “… Thật sao?”



“Thật.”



Thành thật cũng có chỗ tốt của thành thật, ít nhất nói gì người khác cũng tin. Long Thiên Tài một lần nữa cầm lấy cây bút: “Thế thì… thôi được rồi.”



Cô tướng quân nghiêng đầu nhìn hắn, từ góc độ này có thể thấy vầng trán, đôi mắt và độ cong rất nhỏ của hàng mi. Y bình tĩnh nhìn đôi mắt chuyện tâm của hắn, cúi xuống hôn lên khóe mắt một cái.



Lực chú ý của Long Thiên Tài đều đặt trên giấy, không thèm đếm xỉa đến y, cứ mặc kệ như vậy.



Cô tướng quân như là được cổ vũ, trực tiếp nắm cằm hắn, cúi xuống hôn lên cánh môi mềm.



“Này, làm cái gì… A…” Y đứng phía sau lưng, nên cả người Long Thiên Tài đều được y ôm trong lòng, tránh cũng không tránh được. Hắn hơi ngửa đầu, tay phải còn cầm bút lông giơ lên không trung, chấp nhận số phận để y hôn xong, mới đẩy y về phía sau: “Chữ này ta sẽ tự viết, ngươi ngồi xuống bên cạnh đi, để ta luyện một chút.”



Trên môi hắn còn phiếm một lớp ánh nước, càng nhìn càng thấy ngon miệng, Cô tướng quân chịu đi mới là lạ, liền ôm hắn vào lòng lần nữa, cằm đặt nhẹ trên vai hắn, cực kỳ thân mật, chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể hôn lên cần cổ trắng nõn.



Y cầm tay tiểu vương gia, viết từng nét từng nét, chăm chú nói: “Chỗ này cần phải viết dứt khoát, lúc kết thúc phải dùng thêm lực.”



Long Thiên Tài để y cầm tay mình viết, rất nhanh đã viết xong. Hắn nhìn cái này, nhìn cái kia, trầm mặc giây lát: “… Ngươi vừa mới nói lúc nãy chữ đã viết tốt rồi đúng không?”



“Ừ.”



Thời gian Long Thiên Tài trầm mặc càng lâu: “… Không phải cố ý lừa ta đấy chứ?”



“Ừ.”



Long Thiên Tài quay đầu nhìn y.



Cô tướng quân mặt than.



“… Được rồi.” Long Thiên Tài đành tiếp tục sự nghiệp luyện chữ còn dang dở. Cô tướng quân vui vẻ ôm hắn, thình thoảng hôn một cái, cực kỳ thỏa mãn.
“Ừ, có thể coi là cảm giác thành tựu.”



“…”



Trong khi hai người nói chuyện thì đã đi tới tiền điện, Vân Nhàn giương mắt liền trông thấy Long Thiên Tài ngơ ngác ngồi trên ghế, vẻ mặt mê man, liền mỉm cười, đi tới bên hắn ngồi xuống: “Ca, đêm qua ngươi cũng bị đè à?”



“Không, ta chỉ luyện chữ thôi,” Long Thiên Tài kể lại một lần, cuối cùng phẫn hận nắm tay, “Tên hỗn đản kia bắt đầu biết lừa người rồi! Vậy mà y lại biết lừa người rồi! Không biết là đã học của ai!”



“… Ca,” Vân Nhàn nhìn hắn, “Theo như những gì ngươi nói với ta từ trước thì hình như y không cần phải học đâu, còn biết khi quân cơ mà.”



“…” Long Thiên Tài nói, “Cũng đúng.”



Vân Nhàn liền cầm chén trà trên bàn đưa tới: “Nào, uống một ngụm trà, cho ngọt giọng.”



Long Thiên Tài yên lặng tiếp nhận uống một ngụm, tiếp tục nổi giận: “Chính là y học xấu, trên người lão tử có bao nhiêu ưu điểm như thế mà y không biết học sao? Cho dù học một phần mười thôi cũng được!”



“…”



Long Thiên Tài thở hồng hộc, một ngụm đã uống hết cả chén trà.



Vân Nhàn thấy sắc mặt hắn vẫn tiều tụy như cũ, không khỏi lắc đầu: “Ca, lúc rảnh rỗi cần phải rèn luyện nhiều vào, sao thân thể ngươi lại hư nhược như vậy chứ.”



“Đây là trong cái hại có cái lợi, tựa như ngươi trở thành tù nhân, ta trở thành vương gia, nhưng ngươi là thích khách, sức khỏe rất tốt, còn ta thì không may mắn được như vậy,” Long Thiên Tài yếu ớt thở dài, quay đầu chăm chú nhìn y, “Kỳ thực trước đây ta không như thế này, ta đã nói với ngươi rồi, không phải ta gở mồm, nhưng theo ta trước đây thân thể này đã phải chịu thương tổn, khiến cho sau này không chịu nổi một chút kích thích nào.”



Vân Nhàn nhất thời hoài nghi: “Thật sao?”



“Tất nhiên,” Long Thiên Tài ngửa đầu, dừng một chút thì suy sụp chùng vai, “Thực ra cũng không có gì, ta cảm thấy nếu có dùng thân thể trước đây của ta xuyên qua thì cũng phải chịu cái mệnh bị áp thôi.”



“…”



“Mà này, vừa rồi ngươi hỏi ta hình như có dùng từ ‘cũng’ đúng không?” Long Thiên Tài híp mắt quan sát cậu, tấm tắc nói, “Tiểu Vân Nhàn à, ngày qua ngày trong tính phúc nha.”



“…”



Yến hội còn chưa bắt đầu, Hướng Hoằng Tiếc cũng ở chỗ này. Nàng nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng đại ca nhà mình đâu, nháy mắt mấy cái, cuối cùng tay nhỏ cầm khăn, cười dài đi tới tẩm cung của quốc quân.



Hướng Hoằng Huy đã tỉnh từ lâu, cả người không có chút sức lực nào, đang tựa vào đầu giường uống miếng trà, cung nhân trong phòng khoanh tay đứng, tất cung tất kính, bị khí thế trên người y làm cho không dám thở mạnh, mà cũng không dám rời khỏi.



Trong lòng y cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ phỏng chừng là quốc quân Thánh Hoa cho mấy người này ở lại để y làm chỗ trút giận. Y nhìn roi trên đầu giường một chút, biết rằng nếu mình có đánh chết tất cả những người đang ở trong phòng này thì người nọ cũng sẽ không nói gì, nhưng y lại không ra tay, tiếp tục chậm rãi uống trà của mình.



Khi Hướng Hoằng Tiếc bước vào thì trong phòng đang ở trong tình trạng này. Nàng cười dài tiến vào, đại ca nhà mình khoác một chiếc áo ngoài, tầng da lộ ra bên ngoài cổ áo đều là vết tích bị chà đạp, roi mà y quen dùng thì để một bên, thỉnh thoảng liếc mắt, nhưng lại không sờ tới. Có điều tà khí trên người lại nặng hơn bình thường rất nhiều, khiến người ta run sợ.



Nàng rất hiểu đại ca nhà mình, tình trạng này xuất hiện cho thấy tâm tình y đang cực kỳ không tốt, lúc nào cũng có thể bạo phát, nhưng đồng thời nàng cũng biết sự lãnh tĩnh của đại ca mình, hoàn toàn không lo lắng y sẽ gây chuyện trong hoàng cung Thánh Hoa.



Nàng sai người mang ghế bàn đến trước giường, chống má cười dài nhìn y, ánh mắt chẳng khác gì khi phát hiện ra đôi nam nam hay nữ nữ nào trong hành cung của mình sau một đêm xuân sắc.



Hướng Hoằng Huy lại nhấp một ngụm trà, khẽ liếc mắt nhìn muội muội nhà mình: “Muốn nói gì thì nói đi.”



Đáy mắt Hướng Hoằng Tiếc tràn đầy ý cười, yếu ớt nói: “Tàn hoa bại liễu mà…”



Hướng Hoằng Huy bất vi sở động, uống xong ngụm trà cuối cùng, đưa tay qua.



Hướng Hoằng Tiếc bắt mạch cho y, móc ra từ trong người hai cái lọ: “Đây, một chai dùng để uống, uống xong có thể khôi phục thể lực của ca được hơn phân nửa, còn chai này,” nàng cười đầy bất hảo, “Đây là thuốc mỡ, dùng để chữa ngoại thương, bôi lên có hiệu quả rất tốt.”



Tay Hướng Hoằng Huy dừng lại, đạm nhiên tiếp nhận.



Hướng Hoằng Tiếc tỉ mỉ nhìn y, không thấy đại ca nhà mình biến sắc, thầm nghĩ đạo hạnh người này quá sâu rồi. Nàng cười hỏi: “Đêm nay ca có quay về không?”



“Muội thấy thế nào?”



“Ta biết rồi.” Nàng nói xong thì đứng dậy đi.



Hướng Hoằng Huy nhìn bóng lưng nàng, trầm ngâm một chút. “Chờ một chút.” Y phất tay cho những cung nhân trong phòng lui xuống, đứng dậy mặc quần áo, Hướng Hoằng Tiếc nhếch nhếch lông mày: “Sao thế?”



“Đến cả ngươi cũng đoán được là ta sẽ ở lại, ngươi nói xem có phải người khác cũng sẽ nghĩ như vậy hay không?” Hướng Hoằng Huy híp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chậm rãi đi ra bên ngoài, “Ngược lại nên đi, đi thôi, đi chào từ biệt.”



Hướng Hoằng Tiếc giật mình, đại ca nhà nàng quả thật không thể trêu vào nha.



“Ngươi phải đi?” Long Tuấn Thiên nhìn người trước mắt, thiếu chút nữa đã không khống chế được cảm xúc của mình.



Hướng Hoằng Huy cười gật đầu: “Chờ sau đại thọ thái hậu thì đi, bản vương cùng xá muội đã rời đi nhiều ngày, cần phải trở về rồi.”



Sau khi kinh ngạc, Long Tuấn Thiên nhanh chóng ổn định tâm tình, lo lắng hỏi: “Nhưng thân thể của hoàng tử…”



“Không ngại,” Hướng Hoằng Huy nói, “Xá muội *** thông y thuật, nàng sẽ giúp bản vương điều trị,” y dừng một chút, thở dài, “Hoàng thượng không cần lo lắng vì chuyện đêm qua, dù sao ngươi cũng phạt cung nữ kia rồi, sự tình nên dừng lại ở đây đi.”



Trên mặt Long Tuấn Thiên mang theo chút hổ thẹn, không biết nên nói cái gì cho phải, Hướng Hoằng Huy cũng không muốn bàn lại: “Nếu hoàng thượng không còn chuyện gì, bản vương xin được cáo lui.”



Long Tuấn Thiên gật đầu, trầm mặc nhìn người nọ đi đến tiền điện, tình tự trong đáy mắt rất nặng. Hắn không ngờ người này lại đi nhanh như thế, lẽ nào đối với y mà nói… mình không hề có ý nghĩa gì cả?



“Bản vương đã nói chưa chắc y sẽ đồng ý ở lại.” Triển Lăng Yến từ bên cạnh đi tới, cười nói.



Long Tuấn Thiên hơi giật mình, vẫn nhìn về phía trước, bỗng nhiên thở dài: “Nếu trẫm không can thiệp, y liền biết trẫm thật sự không muốn dính dáng vào ân oán giữa ngươi và y, vậy sau này y sẽ chỉ chuyên tâm đối phó với ngươi. Còn nếu trẫm can thiệp… vậy phép thử của y hoàn toàn thành công rồi.”



“Ngươi chọn cách nào?”



Long Tuấn Thiên híp mắt: “Tất nhiên là trẫm không thể cho y đi như thế.”



Triển Lăng Yến trầm ngâm chốc lát: “Kỳ thực còn có một việc bản vương chưa kịp nói, nếu ngươi muốn ngăn… tốt nhất là giả làm sơn tặc hoặc cường đạo.”



“Có chuyện gì sao?”



Triển Lăng Yến lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy: “Thám tử bản vương cài vào trong Trạch Nam mới gửi tới hôm qua.”



Long Tuấn Thiên mở ra nhìn một chút, rồi gấp lại, đột nhiên mỉm cười, lời nói ra lại không liên quan gì tới nội dung được viết ở bên trong: “Trẫm nhớ ra rồi, trẫm vừa mới thu được một đám sơn tặc.”



Triển Lăng Yến cũng cười, có điều so với y thì còn nhiều thêm một nguyên nhân, bởi vì y biết đầu lĩnh của đám sơn tặc này hiện nay không chỉ là thân nữ nhi, mà còn đang mang bầu.