Tương Quý Phi Truyện

Chương 103 : Giáo dưỡng công chúa

Ngày đăng: 22:01 21/04/20


Dung Nguyệt mười một tuổi còn biết hùa theo lời Tĩnh Nhàn mà nói, che chở nương của mình. Còn Hàm Lộ năm sáu tuổi thì chưa biết. Nàng tự thấy bản thân mình không sai. Cũng không ý thức được lúc đó không nên nói về lời nương mình từng nói qua.



Một câu chứng thực kia của Hàm Lộ khiến Tĩnh Xu công chúa không thể nói được gì. Trong phòng yên tĩnh, trên mặt mọi người đều phấn khích. Tĩnh Xu xấu hổ nhìn về phía hoàng thượng “Hoàng huynh, Hàm Lộ còn nhỏ tuổu không hiểu chuyện.”



“Nàng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Ngươi cũng tuổi nhỏ không hiểu chuyện luôn sao?” Hoàng thượng lạnh lùng quát lớn “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ ngươi còn không biết rõ.”



Bị hoàng thượng răn dạy như vậy, còn là trước mặt mọi người, Tĩnh Xu cản thấy thật mất mặt. Hoàng huynh từ nhỏ luôn nuông chiều, chưa từng nặng lời với mình, hiện tại lại khaiar khí như thế, Tĩnh Xù ướt khó mắt “Hoàng huỳnh.”



“Nàng có thể nói thẳng thừng như vậy. Trước mặt Tam công chúa còn nói này nọ. Ngươi ở trước mặt nàng nói còn ít sao. Ngươi là công chúa hoàng gia, chẳng lẽ không biết tự trọng, suốt ngày ở phủ công chúa nói này nói kia.” Hoàng thượng nghiêm mặt răn dạy, không hề vì nàng muốn khóc mà mềm mỏng đi chút nào. Hàm Lộ thấy mẫu thân bị mắng, quay đầu trừng mắt hoàng thượng “Cữu cữu khi dễ người, ta đi nói cho ngoại tổ mẫu.”



Nói xong, muốn thoát khỏi lòng Tĩnh Xu chạy đi cáo trạng thái hậu.



Tĩnh Xu vội giữ nàng lại, lúc này cảm thấy thật khó xử, cũng không thể thật sự để hài tử đi tìm mẫu hậu. Trước mặt là đại ca nàng nhưng cũng là hoàng thượng.



“Vì hoàng gia, hẳn là càng nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Các ngươi không còn nhỏ bé gì. Cái gì có thể nói cái gì không, chẳng lẽ còn cần phải dạy sao. Nói năng như vậy, trẫm không muốn nghe thấy lần hai.” Tô Khiêm Dương đứng lên, nghiêm mặt phất tay áo rời khỏi Xuân Uyển.



Mấy đứa nhỏ đánh đã đánh, răn dạy cũng đã răn dạy. Muốn xử phạt gì thì hai công chúa tự mang về phủ mình đóng cửa lại nói. Đại khái đây chính là chỗ tốt của người một nhà, đổi lại là hài tử nhà khác đến cùng công chúa tranh chấp, lại còn không chịu nhận lỗi. Nói một cách nghiêm trọng, cái mũ quan trên đầu cũng khó mà giữ.



Hoàng thượng đi rồi, Tương Như Nhân và Đức phi cũng không ở lâu. Trưởng công chúa cũng hy vọng các nàng nhanh rời đi một chút. Để còn lại trong phòng mấy tỷ muội, có gì cũng tiện nói hơn.


Khóe miệng Bình Ninh khẽ nhấc, thấy Tương Như Nhân còn nhìn nàng, lại vội trở về nét mặt thành khẩn. Tương Như Nhân nói tiếp “Đánh nhau là không đúng. Ngươi không thể cảm thấy đánh thắng thì ngươi lợi hại nhất. Trên đời này người so với ngươi khỏe hơn còn rất nhiều. Ngươi đều có thể dựa vào nắm tay để nói chuyện sao?”



Bình Ninh nhìn thoáng qua năm stay nhỏ của mình, lắc đầu.



“Vậy là đúng rồi.” Tương Như Nhân xoa đầu nàng “Làm việc có thể dùng trí. Loại chuyện đánh đấm mất hình tượng này không thể làm. Mọi người đều nói công chúa hoàng gia là tôn quý nhất, vậy ngươi cũng phải để người ta nhìn thấy khí chất tôn quý của ngươi. Ngươi xem ngươi hiện tại giống cái gì!”



Bình Ninh cúi đầu nhìn bản thân. Váy cũng rách, cung trang rối loạn, hoa cài không còn một cái. Hứa ma ma ở bên cạnh còn cầm gương lại đây chp nàng nhìn thật rõ, tóc tai đều đã lệch lạc. Bình Ninh bĩu môi ghét bỏ bản thân “Thật khó coi.”



Tương Như Nhân thấy nàng nghe lọt lỗ tai, kéo nàng đến ôm vào lòng, dỗ nói “Không phải mẫu phi không cho ngươi đáp trả. Mẫu phi là muốn nói cho ngươi biết, đánh nhau là biện pháp thứ yếu. Ngươi có thế khiến người khác vui lòng phục tùng ngươi mới là cách tốt nhất. Chuyện hôm nay ngươi không làm sai, nhưng không thể vì đánh thắng kiêu ngạo. Ngươi là công chúa, nên có bộ dáng của công chúa.”



Bình Ninh cái hiểu cái không gật đầu “Bộ dáng công chúa, ý mẫu phi là như các cô cô sao?”



“Không phải.” Tương Như Nhân nói nhiều như vậy là vì muốn tương lai nữ nhi không giống như mấy người Tĩnh Nhàn, Tĩnh Xu. Cúi đầu nhìn Bình Ninh, Tương Như Nhân nói thật thận trọng “Tự cao nhưng không thể ngang ngược. Các cô cô của ngươi không phải là đối tượng để học tập.”



“Vậy phải giống ai?” Bình Ninh cực kỳ tò mò nhìn nàng.



Tương Như Nhân cảm thấy đau đầu trưởng công chúa thật ra là một hình mẫu tốt, nhưng chuyện tình cảm nàng vẫn có chút sợ. Không đợi nàng nói, tự bản thân Bình Ninh đã mở miệng “Ta cảm thấy đại hoàng cô là một người thật tốt.”



Thôi vậy. Tương Như Nhân nhìn trên mặt nàng vẻ sùng bái đối với trưởng công chúa, thở dài một hơi. Vẫn phải có người để học, bản thân nàng sẽ để ý thêm chút, không để nữ nhi bị dưỡng thành người chủ ý mãnh liệt đến vô lý.