Tương Quý Phi Truyện
Chương 104 : Tâm tư hoàng thượng
Ngày đăng: 22:01 21/04/20
Vào tháng sáu trời càng nóng. Bên này Tương Như Nhân cũng càng bận rộn. Hoàng hậu vẫn bệnh nhẹ, cung vụ trên tay nàng vẫn chưa được đưa đi, mệt cho nàng và Đức phi bàn bạc xong đi qua chỗ hoàng hậu nói lên chút tình huống, lại hỏi ý tứ nàng, Tương Như Nhân liền đem vật dụng mùa hè phân phát xuống các cung.
Tháng sáu này còn có vài yến tiệc, như trưởng công chúa chở về không thể không tổ chức yến tiệc, thái hậu nương nương cũng có thể tham gia. Đức phi phụ trách việc này, nay qua đây bàn với nàng chuyện gánh hát trong yến tiệc.
Tương Như Nhân nhìn tập nàng đưa qua “Không phải thái hậu nương nương thích ban diễn Xuân Phúc sao? Cũng đã mấy lần vào cung. Chúng ta cứ đưa tập này qua cho thái hậu, ngài chọn cái gì ta lấy cái đây, việc gì phải ngồi đoán.”
“Đến tháng chín còn có thu yến, chẳng lẽ nàng ta dự định bệnh đến sang năm luôn sao?” Đức phi thu tập lại. Gần đây nàng bận đến nóng trong người, đầu lưỡi rộp ăn gì cũng đau, tức tối đầy mình.
“Thu yến này có lẽ cũng không phiền đến ngươi.” Thanh Đông đưa lên một bình trà hoa, Tương Như Nhân rót cho Đức phi một chén “Nghe ý của hoàng thượng thì hôn sự của thái tử cũng sắp định ra rồi.”
Đức phi có hứng thú “Là nhà ai?”
“Không rõ cho lắm, ước chừng cũng không thể nằm ngoài mấy nhà kia!”
“Năm nay định hôn sự, năm sau sẽ thành thân rồi.” Đức phi nghĩ hoàng hậu đã nóng vội như vậy, hôn sự định rồi cũng sẽ không kéo dài đến hai năm...
Đức pho nói đúng. Sau khi tiệc mừng kết thúc được nửa tháng, hoàng thượng tứ hôn cho thái tử và Ngụy gia đích trưởng nữ, đại hôn định vào đầu xuân năm sau. Ngụy gia đích trưởng nữ chỉ nhỏ hơn thái tử một tuổi.
Lại nửa tháng sau khi thánh chỉ hạ, hoàng hậu khỏi bệnh.
Tương Như Nhân và Đức phi đều đi Cảnh Nhân cung giao trả lại mọi sự vụ cho hoàng hậu nương nương. Bệnh đến nửa năm nhưng hoàng hậu không gầy gò đi chút nào, thấy nàng dưỡng rất tốt. Tương Như Nhân nhìn bộ dáng bình tĩnh của hoàng hậu cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Chuyện đầu năm ảnh hưởng tới nàng cũng không nhỏ.
“Mấy ngày này, vất vả các ngươi.” Hoàng hậu sắc mặt hồng nhuận, nhìn các nàng chân thành nói.
Tương Như Nhân thấy nàng xúc động, cười an ủi “Trở về là tốt rồi. Để đại ca và đại tẩu đoàn viên. Qua mấy ngày mẫu thân dẫn bọn họ cùng tiến cung.”
Dứt lời, Tương Như Nhân khách sáo hỏi Tương Nhị phu nhân “Mấy người Tâm Tuệ vẫn ổn?”
Lý thị thật sự không dám nhìn thẳng nàng. Nha đầu kia trước khi xuất giá khí thế đã lớn. Hiện thời ở trong cung nhiều năm càng là áp chế người. Nàng cười đáp hảo, chỉ vào hai cô nương bên cạnh giới thiệu “Đây là hai ngoại sinh nữ của ta, Liễu Thi Lê cùng Liễu Thi Mộng.”
Tương Như Nhân khẽ nhướng mày, ngoại sinh nữ mang đến chỗ nàng có ý gì?
Lý thị cũng không cảm thấy ngượng ngùng “Ý nhị thẩm là, Nhị công chúa và Tam hoàng tử đã lớn, bên cạnh nương nương không có người cũng không nên. Dù sao cũng là người một nhà, hai hai tử này còn là song sinh, thông minh cơ trí, tháng sáu sang năm cập kê, vừa vặn để ở cạnh bồi với nương nương.”
Thiệu thị ngồi bên cạnh nghe một chút, đương nhiên vẫn không rõ ý tưởng của em dâu nhưng Tương Như Nhân thì minh bạch. Nàng nhận chén trà Thanh Đông đưa qua, nhấp một ngụm giải nhiệt, chậm rãi mở miệng “Bên cạnh bản cung không thiếu người hầu hạ. Để hai tiểu cô nương như hoa như ngọc thế này đến làm chân sai vặt cho bản cung, Nhị thẩm thế nào bỏ được.”
“Bỏ được, thế nào không được.” Lý thị cười bộ mặt nịnh nọt “Có thể hầu hạ bên cạnh nương nương đó là thiên đại phúc khí. Nương nương vào cung đã vài năm rồi, thế nào trong cung cũng nên có mấy người nhà.”
Cái này thì Thiệu thị nghe hiểu, trong cung có người nhà tức là muốn nhét người vào chỗ nữ nhi. Trong phòng cũng không có người ngoài, Thiệu thị quát lớn nàng “Đệ muội, ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đấy. Ngươi bảo dẫn hai đứa nhỏ đi chp biết, thế nào trong lòng còn có hồ tưởng này.”
“Tẩu tử, ta là có hảo tâm a.” Lý thị lo lắng tường tận, vẫn là đè thấp thanh âm nói với Thiệu thị “Tuổi còn trẻ có thể nhiều hấp dẫn khiến hoàng thượng lại đây. Cũng là nghĩ cho Tương gia. Ngươi xem sau khi sinh cong chúa và hoàng tử thì khồn có động tĩnh gì nữa.”
Tương Như Nhân bất động thanh sắc nhấp một ngụm trà. Còn thay nàng lo lắng nữa sao. Sợ nàng tuổi già sắc suy sẽ thất sủng, còn sợ nàng tuổi lớn sinh nở không được liền tìm hai cô nương trẻ tuổi vào đây cố sủng, còn có thể sinh hạ đứa nhỏ thì dưỡng dưới danh nghĩa nàng, nhất cử lưỡng tiện.
“Nhị thẩm thật sự là dụng tâm lương khổ a!” Tương Như Nhân bương chén trà, nhìn hai tiểu cô nương tuổi trẻ mĩ mạo kia “Nhị thẩm nhiều năm qua cũng chưa vì Nhị thúc thêm người hương khói. Hiện tại ba vị đường muội đều đã gả ra ngoài. Không bằng bản cung làm chủ để Nhị thúc nạp hai cô nương làm thiếp để tiện sinh nhi tử cho Nhị thúc?”