Tương Quý Phi Truyện

Chương 133 : Một hồi sợ bóng sợ gió

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Mười người mới vào qua một hồi thương lượng giữa thái hậu và hoàng thượng cũng định ra phân vị rồi. Đầu tháng năm, trời càng nóng, trong cung thêm người mới càng thêm náo nhiệt.



Đức phi an bày cho vài người này vào ở trong ba cung. Từ xa nhìn các cung nhân hầu hạ đưa họ tiến vào, Đức phi quay sang nói với Thục phi ở bên cạnh “Xem, từng người từng người đều cao hứng.”



Thục phi cười cười “Nhìn các nàng mới thấy là bản thân đã già đi.” Tuổi tác không nhắc đến, một khi đã nhắc đến, khoảng cách giữa bọn họ không chỉ là năm sáu tuổi mà là mười bảy mười tám tuổi.



Dung nhan cách nhau mười mấy năm là khác biệt ra sao. Một bên từ từ già đi, một bên là đang tuổi xuân nở rộ.



“Vậy cũng phải xem hoàng thượng có thích hay không.” Đức phi hừ một tiếng “Lần trước tổng tuyển mười mấy người mãi mới được chịu ân sủng hết, lần này biết thế nào.” Lấy tính tình hoàng thượng hiện tại sợ là chỉ sủng hạnh vài người. Mặc dù là Hiền phi đã bị nhốt tại Khải Tường cung nhưng mấy tháng nay số lần hoàng thượng đi các cung cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là ở lại Thừa Kiền cung.



“Ngươi nói như vậy khiến ta nghĩ đến, khi nào thì Hiền phi có thể ra khỏi Khải Tường cung?” Thục phi khẽ giật mình. Hôn sự của Đại công chúa cũng đã định rồi, nàng không còn gì để bận tâm. Từ tiềm để đến trong cung, mười mấy năm, tâm nàng sớm cũng đã bình lặng rồi.



“Cũng sẽ không còn lâu nữa.” Đức phi xoay người, cùng nàng đi xa. Bụng Hiền phi càng lúc càng lớn, dù sao cũng không thể sinh ở Khải Tường cung. . .



Dự đoán của Đức phi thật không sai. Hứng thú của hoàng thượng với nhóm phi tử mới là không bao nhiêu.



Lúc đầu hắn đã không muốn tuyển. Những năm nay trong cung nháo ra đại sự còn ít sao. Hắn tình nguyện ít người chút để hưởng thái bình.



Vì vậy mười người kia sau khi an trí xong xuôi, bài tử cũng dâng lên nhưng động cũng chưa hề động. Trần Phụng làm một thái giám hết phận sự, tự nhiên cũng không làm trái ý hoàng thượng đi khuyên nhủ. Do đó mà mười phi tử kia qua vẻn vẹn nửa tháng cũng chưa có ai chịu sủng.



Mà những ngày này Tô Khiêm Dương đang bận chuyện gì. Trên triều đình là bận rộn chuyện ở vùng phía nam kia. Ở hậu cung lại lo bồi bên cạnh Tương Như Nhân tâm trạng đang rất không ổn định.



Cái thai này thật sư là mang không dễ dàng. Buổi tối Tương Như Nhân ngủ không an ổn, chân còn bị phù. Nàng cũng không muốn Tô Khiêm Dương ở lại đây với nàng. Nàng ngủ không tốt hắn cũng không ngủ được, sáng sớm còn lâm triều, thân mình làm sao chịu nổi.



Tô Khiêm Dương vẫn kiên trì, có đôi khi nửa đêm còn xoa bóp cho nàng.
Thái hậu gật đầu, liếc nhìn Liên quý nghi một cái, đứng dậy dẫn người đi ra ngoài, cũng không nghĩ Liên quý nghi dám lừa gạt mình, chỉ là trước khi các nàng tới, hoàng thượng đã rời đi.



Tìm không thấy người thì không thể nói Hiền phi không đúng. Chỉ có thể về sau càng chú ý hơn đến Khải Tường cung này. Hậu cung này phải là mưa móc quân ân, hoàng thượng như vậy thật không đúng mực.



Trưởng công chúa cũng không nhìn Tương Như Nhân, trực tiếp theo Thái hậu đi ra ngoài. Cho đến khi xác nhận các nàng đã ra khỏi cửa cung một lúc, Tương Như Nhân mới đi vào phòng trong. Nhìn thấy Trần Phụng từ dưới giường chui ra, Tô Khiêm Dương thì đẩy cửa tủ áo bước ra, đặt chân xuống đất, lạnh nhạt vỗ vỗ vạt áo.



Tương Như Nhân biết lúc này là không thể cười nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Trần Phụng, nàng nhịn không được nở nụ cười. Trên đầu Trần Phụng còn dính bụi bặm dưới giường, trên mặt cũng có vết bụi, trên quần áo, cổ tay áo đều là vết bẩn.



Trần Phụng đáng thương nhìn Tương Như Nhân cười, lại nhìn hoàng thượng một cái, nhận mệnh đi ra ngoài.



Tương Như Nhân tiến lên thay hắn sửa sang lại y phục, nhìn hắn một mặt thong dong, cảm giác khẩn trương vừa rồi cũng tan tác đi phân nửa “Hoàng thượng làm sao biết Trưởng công chúa có thấy cũng sẽ không nói.”



“Các ma ma làm sao dâm tiến phòng phòng ngủ của nàng lục soát. Mặc dù bị giam câm nhưng nàng vẫn là Hiền phi. Còn về phần Trưởng tỷ, tỷ ấy làm sao không biết xấu hổ mà hạ mặt mũi của trẫm.” Lúc tránh ở trong phòng Tô Khiêm Dương đã nghĩ vậy, hắn thân là hoàng thượng, một khi mặt mũi đã bị hạ, những người khác có thể không sao.



Cuối cùng sắc mặt Tô Khiêm Dương trầm xuống. Hắn đến Khải Tường cung ban đêm đều rất cẩn thận. Liên quý nghi trụ ở Cảnh Du cung cách nơi này xa như vậy làm sao có thể thấu được tới vài lần. Vùng bên này gần như không có ai lại đây, trừ khi là tận lực cố ý.



Tương Như Nhân vỗ vỗ nhẹ đầu vai hắn “Mấy ngày này hoàng thượng đừng tới đây. Thái hậu đã hoài nghi, hôm nay là Liên quý nghi, ngày sau sẽ có người khác.” Huống chi hiện tại trong cung có người mới vào, hoàng thượng một người cũng chưa đi. Hậu cung không nói nổi nhưng trên triều đình biết ăn nói ra sao.



Tô Khiêm Dương giữ lại tay nàng “Trong lòng trẫm đều biết. Nàng chăm sóc tốt bản thân, đừng suy nghĩ nhiều.” Tô Khiêm Duiwng cảm thấy vẫn nên sớm đưa nàng ra khỏi Khải Tường cung một chút thì tốt hơn.



Đêm nay không thể ở lại, tránh chuyện Thái hậu lại nảy ra ý cho người đến canh giữ.



Trần Phụng ở bên ngoài thu thập xong, Tô Khiêm Dương ra ngoài, từ cửa chính rời đi, theo lối nhỏ hồi Thừa Kiền cung. Nửa canh giờ sau, quả nhiên Thái hậu phái người đến chặn cửa trước cửa sau, kiểm soát người ra vào...