Tương Quý Phi Truyện
Chương 137 : Hắn cố tình gây sự
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Tương Như Nhân nói một câu “Định vương gia ở lại trong cung này cũng sắp mười năm, ngày ngày cô tịch, nhường hắn hồi đất phong đi, cũng có thể tốt hơn chút.”
Lời này nghe vào trong tai Tô Khiêm Dương lại không đúng vị, vì thế Tô Khiêm Dương còn đè nặng vị dấm chua kia hỏi lại nàng “Ngày trong cung cô tịch?”
Tương Như Nhân gật đầu “Đúng vậy. Một người nhốt ở Thanh Huyền cung, một người để nói cùng cũng không có, dù là người tẻ nhạt cũng không chịu nổi.” Khẩu khí của Tương Như Nhân cũng bình thường, chỉ là một lời bình về chuyện Định vương bị nhốt tại Thanh Huyền cung mười năm, người bình thường bị giam mười năm như vậy, ai chịu nổi.
Nhưng Tô Khiêm Dương lại nghe ra ý tứ khác, trong lòng nàng đau hắn, đau hắn cô tịch mười năm.
Ý nghĩ này nảy sinh ra liền không kiềm được, một cỗ dấm chua trực tiếp trào lên, Tô Khiêm Dương nhìn nàng vẻ mặt tự nhiên, trong giọng chậm rãi lộ ra vị ghen “Thế nào, nàng đau lòng hắn?”
Vốn hắn nói như vậy, tình huống bình thường nàng chỉ cần cười nói không có, làm nũng một hồi liền qua.
Nhưng hiện tại nàng không phải trong tình trạng bình thường, đã nhiều ngày ngủ không ngon, thường gặp ác mộng hay vì chân phù quá đau mà nửa đêm tỉnh giấc, nàng hiện tại đang cáu kỉnh khó chịu vô cùng.
Vì thế nghe Tô Khiêm Dương nói một câu như vậy, vị ghen trong đó nàng trực tiếp xem nhẹ, chỉ thấy tràn đầy phản cảm với những lời đó “Hoàng thượng ngài đây là có ý tứ gì!”
Khẩu khí Tương Như Nhân cao lên, Tô Khiêm Dương cũng không nghĩ trong lòng nhường nàng, nên vẻ mặt có chút trầm xuống “Trẫm có thể có ý tứ gì. Không phải chính nàng nói mười năm giam cầm với Định vương thật cô tịch sao.”
“Thần thiếp nói vốn không sai. Chẳng lẽ nhốt một người suốt mười năm không cô tịch sao. Một người ở trong một phòng quanh năm suốt tháng chẳng lẽ không buồn sao.” Tương Như Nhân lập tức phản bác, nàng nói có gì sai, tại sao lại cho là nàng đau lòng.
Tô Khiêm Dương nghe được, nàng lại nhắc lại lần nữa, vậy còn không phải đau lòng sao, dấm chua kia lại ngọ nguậy dâng lên.
Người bình thường cãi nhau đã hay không lý trí, huống hồ đây là một người đang ghen cãi với một người đang cáu kỉnh, một chút đều không muốn nhường.
Chiến hỏa này lập tức bùng nổ.
Thật lâu sau, Tô Khiêm Trạch đưa đưa tay, tiếng xiền xích vang lên. Tô Khiêm Trạch cười nói “Hoàng thượng ngài nghĩ nhiều rồi. Tội thần ở tại trong này, có thể gây được phiền toái cho ai.”
“Được, được.” Tô Khiêm Dương cũng cười nhưng ý cười không tới đáy mắt. Tất cả mọi người đều mong ngươi ra ngoài sống cho tốt, ngươi lại lần này hết lền khác không chịu đi. Ngươi để Tấn thái phi ở Nam Sơn tự, nói ra loại chuyện như Trẫm thay ngươi tẫn hiếu. Tam đệ, ngươi hiện tại thật để trẫm mở mang tầm mắt.”
Tô Khiêm Trạch duy trì ý cười kia “Những gì ta có cũng chẳng được bao nhiêu, không sao cả.”...
Trần Phụng không biết hoàng thượng ở Thanh Huyền cung nói cái gì với Định vương gia, chỉ biết lúc bước ra vẻ mặt càng trầm xuống, đi trên đường đều toát ra hơi thở khủng bố.
Trần Phụng theo bản năng duy trì bước khoảng cách với hoàng thượng, cũng không dám tiến lên hỏi, hoàng thượng đi đâu hắn sẽ đi theo đó.
Tô Khiêm Dương trở về Thừa Kiền cung, ngồi một hồi lâu, cảm xúc bình phục thì bắt đầu lo lắng buổi tối cãi nhau như vậy liệu Tương Như Nhân có không thoải mái chỗ nào hay không.
Cãi nhau là không có cách nào lý trí nghĩ xem sao bản thân lại nói vậy. Tô Khiêm Dương chỉ là cảm thấy lời kia nghe vào tai khiến vị ghen trỗi dậy. Hiện tại tỉnh táo lại, muốn đi xem nàng thế nào lại có chút nhấc chân không nổi.
Tô Khiêm Dương cũng không nghĩ Tam đệ và Tương Như Nhân là có chuyện gì, chỉ là trong lòng luôn ẩn ẩn cảm giác không thoải mái. Nói cho cùng cũng vì trong lòng luôn lưu lại câu nói kia của Hứa dung hoa, Định vương gia có thể vì nàng mà mưu phản, hoàng thượng ngài thì vì nàng mà làm được gì?.
Tô Khiêm Dương cứ ngồi trên bậc thềm trước bàn kia, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, vẻ mặt tâm tình bất định.
Bên ngoài Trần Phụng vội vào bẩm báo Trình thái phó suốt đêm tiến cung, nói có việc cần tấu.
Tô Khiêm Dương đứng dậy, cho Trần Phụng đưa người vào. Trình thái phó tiến vào quỳ xuống trước mặt Tô Khiêm Dương “Khẩn cầu hoàng thượng lập tức phái thái y đến Tương phủ, Tương quốc công hắn, sắp không được rồi.”
Trình thái phó tuổi cũng đã lớn, thời điểm Trần Phụng đỡ hắn đứng dậy chân còn có chút run run, có thể thấy được vừa rồi tiến cung là vội vàng thế nào. Tô Khiêm Dương tức khắc phái người đi Thái y viện gọi người giỏi nhất lại đây, “Nhớ kỹ, không được kinh động.”
Trần Phụng đi ra ngoài, tự mình chạy một chuyến đến Thái y viện, rất nhanh đã dẫn bốn người trở lại. Tô Khiêm Dương thay bộ y phục khác, nói với Trình thái phó “Trẫm đi cùng ngươi đến Tương phủ.“...