Tương Quý Phi Truyện

Chương 141 : Tương quý phi sinh con

Ngày đăng: 22:02 21/04/20


Lúc nhỏ nàng coi con dấu này như bảo bối. Cho đến khi tám tuổi nàng có con dấu riêng thật sự cũng không nghĩ muốn vứt bỏ nó. Tổ phụ giúp nàng lưu giữ, này giữ một hồi đã qua hai mươi mấy năm. Lúc năm tuổi chữ viết còn chưa ngay ngắn, cứ nhìn chữ Nhân này, Tương Như Nhân không thể nào kiềm được nước mắt.



Tô Khiêm Dương lên giường, ôm nàng đang thất thanh khóc lớn tiếng vào lòng. Tương Như Nhân nắm chặt con dấu, níu lấy y phục hắn khóc nức nở “Tổ phụ đi rồi, hắn thực sự đi rồi.”



Tô Khiêm Dương vuốt tóc nàng. Tương quốc công là thật yêu thương cháu gái này. So với hai tôn tử nghiêm khắc giáo dục, đối với Tương Như Nhân vẫn hơn một phần sủng ái. Có lẽ là vì tự bản thân dạy dỗ nhiều năm, có lẽ là vì cháu gái này cũng rất giống hắn. Ngày đó từ miệng Tương quốc công, Tô Khiêm Dương đã được nghe không ít chuyện liên quan đến Tương Như Nhân.



Tương quốc công một đời vì nước, làm một trung thần. Bắt đầu từ tiên đến cho đến Tô Khiêm Dương lúc này, phò trợ ba đời hoàng đế, hắn dưỡng nên hai nhi tử ưu tú, trong triều góp không ít sức lực, rồi lại tận lực dạy dỗ hai tôn tử. Có lẽ Tương Cảnh Trí hồ đồ là nét bút hỏng duy nhất trong cả đời Tương quốc công. Nhưng sau đến Tương Cảnh Nhạc, một điểm cũng không thua kém Tương đại lão gia. Đánh giá những gì hắn gầy dựng, Tô Khiêm Dương vẫn là thật sự bội phụ lão nhân gia. Năm đó hoàng tổ phụ ngoài ý muốn băng hà, Tương quốc công có thể từ trong phần đông hoàng tử chọn ra và ủng hộ phụ hoàng đã thể hiện trí tuệ của hắn. Không có hắn sẽ không có thời khắc huy hoàng của Tương gia ngày nay. Ngay cả khi tiên hoàng còn sống cũng không ngừng tán dương Tương gia.



“Ai rồi cũng có ngày già đi, chúng ta cũng vậy. Tương quốc công nghe được chuyện ngươi tấn phong, đi thật an tâm.” Tô Khiêm Dương kéo nàng từ trong lòng ra, lau nước mắt cho nàng. Có điều càng lau càng nhiều, cuối cùng trên tay hắn đều ướt đẫm nước mắt nàng.



Tương Như Nhân khóc da diết, khóc đến tê tâm liệt phế, nàng lắc đầu, đưa hắn nhìn con dáu trong tay “Không phải, là lỗi của ta. Ta khiến tổ phụ lo lắng, hại hắn đổ bệnh lâu như vậy. Ta không nên gạt hắn, không nên tự chủ trương. Nếu ta không tự tiện cùng hoàng hậu ước định như vậy, tổ phụ cũng sẽ không đổ bệnh. Nhất định là hắn tự giận bản thân.”



Tương Như Nhân vừa khíc vừa nói, con dấu trong tay nàng cũng đã thấm mực đỏ ra đầy tay. Tô Khiêm Dương mở bàn tay nàng, lên tiếng chặn lời nàng “Không phải lỗi của nàng!”



“Sao lại không phải là ta?” Tương Như Nhân thì thào, đoạt lại con dấu trong tay hắn “Là ta rát tùy hứng, rất tự chủ trương. Là ta luôn cảm thấy tự mình giải quyết được mọi chuyện, ta không nghĩ đến lẽ ra phải nói cho tổ phụ, khiến hắn luôn lo lắng. Đến cuối cùng bây giờ một lần cuối cũng không thể gặp.” Tương Như Nhân căn bản không nghe vào những lời của Tô Khiêm Dương “Nếu không phải như thế, sao tổ phụ có thể bệnh nặng.”



Tô Khiêm Dương không dám đoạt lấy con dấu, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng “Không phải lỗi của nàng. Nghe lời trẫm nói, đây không phải lỗi của nàng. Người sống trên đời sinh lão bệnh tử là thiên mệnh tuần hoàn, không cần phải tự trách mình.”Tô Khiêm Dương ôm thật chặt, Tương Như Nhân ghé đầu vào vai hắn khóc “Hoàng thượng, tổ phụ của thần thiếp đi rồi.”



Tương lão gia tử có một vị thế rất khác biệt trong sinh mệnh của nàng. Nhận thức của nàng đối với thế giới này, cái nhìn đối với Đại Thiên, cách đối nhân xử thế đều có bóng hình của Tương lão gia tử đã dạy nàng. Hắn dạy nàng mười hai năm, bắt đầu từ lúc còn có thể bế nàng theo đặt lên bàn chỉ nàng xem bản đồ, cho đến khi chống quải trượng tiễn nàng xuất giá.



Đời này của nàng, mẫu thân sinh nàng, dưỡng nàng nhưng tổ phụ là ngươi đem hết mọi hiểu biết suốt cuộc đời dạy cho nàng, hy vọng trên bước đường tương lai của nàng, trên con đường bảo hộ gia tộc, nàng có thể bước đi dễ dàng hơn, có thể trở thành người có lòng dạ quảng đại, có thể sống yên phận trên đời này, có thể tìm được điều cuối cùng mình mong muốn.



Tổ phụ đã từng nói, sinh ra không thể lựa chọn. Là người Tương gia, nàng cũng không thể lựa chọn. Nhưng con đường này đi được hay không, đi ra kết quả gì là do chính bản thân nàng.



“Trẫm biết, trẫm ở đây.” Đáy lòng Tô Khiêm Dương thật đau đớn. Hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nàng yếu ớt như vậy, thương tâm như vậy. Tất cả nổi đau ấy càng khiến vòng tay hắn siết thêm chặt. Căn bản nàng không hề kiên cường như vậy. Trụ cột tinh thần lớn nhấy của nàng chính là người tổ phụ dã dạy dỗ nàng. Nàng nhát gan, nàng sợ hãi, nàng bất an... giờ phút này đều hiện ra hoàn toàn trước mặt hắn.



“Trẫm ở cạnh nàng, trẫm sẽ chăm sóc nàng.”  Tô Khiêm Dương nhẹ nhangg vuốt tóc nàng, lời hứa thốt ra từ thâm tâm.
“Nếu thần thiếp đi rồi, hãy đem thần thiếp thiêu rồi đưa tro cốt về Tương gia, được không?”



Tô Khiêm Dương cầm chặt tay nàng “Trẫm sẽ không cho nàng chạy trốn. Nếu nàng đi rồi Bình Ninh và Dung nhi sẽ không có ai chăm sóc, bọn họ sống sẽ không được vui vẻ.”



“Hoàng thượng, ngài lại uy hiếp thần thiếp.” Tương Như Nhân cau mày lại khẽ khép mắt, theo châm thái y hạ xuống mới thanh tỉnh lại chút.



Chưa từng sợ mất đi nàng, Tô Khiêm Dương luôn cho rằng nàng sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Giờ phút này, khi chứng kiến sinh mạng nàng ngày càng mỏng manh, hắn thật sự sợ hãi “Đúnh. Trẫm chính là đang uy hiếp nàng. Nangg phải sống, sống để tự mình nhìn Bình Ninh và Dung nhi lớn lên. Sống để làm chuyện nàng muốn làm.” Hắn mới có thể luôn nhìn thấy nàng, ở cạnh nàng.



Nàng cũng muốn sống a. Nhưng lão thiên gia tựa hồ như muốn nàng chết ở đây, nàng gian nan mở to mắt, một chút sức lực cũng không còn.



Từ cửa Thanh Đông vội vàng đi vào, trong lòng ôm cái tráp màu đen, trên hộp chứa hai miếng sâm, Thanh Đông lấy lên một miếng và một viên thuốc từ trong hộp ra, đưa đến trước mặt Tương Như Nhân, thấp giọng nói “Tiểu thư, đây là sư phụ điều phối cho ngài, Bình Vương phi vừa đưa lại đây.”



Nàng lần này là sinh trước ngày, vốn dặn Dương đại phu làm trước chỉ để dự phòng, lúc này lại coi như kịp thời.



Tương Như Nhân há miệng ngậm miếng sâm và viêm thuốc. Rất nhanh trong miệng tràn ngập vị thuốc.



Viên thuốc sau khi tan ra nhanh chóng được hấp thu. Thêm thái y châm cứu khơi thông, dần dần Tương Như Nhân có lại chút khí lực.



Bà đỡ trông thấy liền lập tức mời Tô Khiêm Dương ra ngoài.



Một phen này thì thuận lợi hơn. Dù là không lấy lại được hết khí lực nhưng ít nhất cũng không ngất đi nữa. Bên ngoài Bình vương phi và Bình vương gia đã đến. Trưởng công chúa cũng thay Thái hậu đến đây xem.



Tất cả mọi người lo lắng chờ đợi.



Lại một canh giờ trôi qua. Rốt cuộc trong phòng cũng truyền tới tiếng bà đỡ vui mừng kêu lên, sinh rồi.