Tương Quý Phi Truyện
Chương 142 : Lục hoàng tử Trạm ca
Ngày đăng: 22:02 21/04/20
Tương Như Nhân lần này sinh còn nguy hiểm hơn lần đầu. Sau khi sinh Lục hoàng tử xong cũng chưa kịp nhìn một cái đã hôn mê...
Hôn mê một cái vẻn vẹn bốn ngày. Chờ nàng tỉnh lại, lễ tắm ba ngày của Lục hoàng tử cũng đã qua.
Thái y nói nàng là thể hư hao hết khí lực. Cuối cùng dùng viên thuốc kia bộc phát không ít thể lực nhưng sau khi sinh xong nàng sẽ chống đỡ không nổi nữa.
Sau khi tỉnh lại Tương Như Nhân vẫn suy yếu. Trong lúc nàng hôn mê, tổ phụ đã phát tang hạ táng xong.
Đang ở cữ không thể khóc, cảm xúc sa sút cũng dễ thương thân. Lần này nàng sinh nở đã bị tổn hại lớn, mấy người Hứa ma ma thời khắc đều chú ý đến cảm xúc của nàng.
Mãi đến nửa tháng sau khi sinh hạ đứa nhỏ, Tương Như Nhân mới được phép ngồi dậy dựa vào đệm nghỉ ngơi. Dưỡng nương ôm Lục hoàng tử vào cho nàng xem. Qua nửa tháng, đứa nhỏ đã lớn không ít.
Hứa ma ma ở bên cạnh nói “Lúc vừa sinh ra tiểu điện hạ khóc thật vang dội, thân mình cũng rất tốt.”
Tương Như Nhân đưa tay chạm nhẹ vào mặt hắn. Hay rồi, vừa chạm đến hắn đã trực tiếp khóc, Tương Như Nhân bật cười “Xem ra cũng cáu kỉnh chứ không hiền đâu.”
Chín tháng mang thai này cảm xúc của nàng lên xuống thất thường cũng ít nhiều ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng. Hứa ma ma sợ nàng mệt, để nàng dựa lưng rồi đặt Lục hoàng tử vào bên trong giường “Nương nương không thể ngồi quá lâu, vẫn nên nằm.”
Tương Như Nhân cũng cậy mạnh không được, quả thật mệt mỏi. Nhìn đứa nhỏ một hồi rồi giao cho dưỡng nương. Hứa ma ma đỡ nàng nằm xuống. Tương Như Nhân dặn dò “Phía Dương đại phu, chuẩn bị một lễ lớn cảm tạ hắn.” Không có hắn giúp, không biết lúc này còn sống trên đời không.
“Hoàng thượng đã phái ngươi đi thưởng cho Dương đại phu một số bạc lớn, hơn nữa còn muốn mời hắn vào cung làm thái y, nhưng Dương đại phi đã cự tuyệt.”
Tương Như Nhân cười cười “Dương đại phu cũng không phải ngươi theo đuổi danh vọng. Vẫn cứ chuẩn bị một phần lễ khác, để Thanh Đông mang đi tạ ơn hắn.”
Cố Ngâm Hoan liếc mắt nhìn nàng “Nói ngốc cái gì đó, hiện tại đã rất tốt rồi. Ta nhìn đứa nhỏ kia từ xa, ở trong lòng hoàng thượng thì yên tĩnh chút, đổi lại là người khác muốn ôm hắn sẽ khóc một hồi.”
Tương Như Nhân hiện tại tính tình đã bình thường, tính xấu thời điểm mang thai hiện thời đều toàn truyền cho con. Đừng nói trong tiệc đầy tháng hôm nay không cho người ôm lấy. Ngay cả vài lần ôm đến chỗ này của Tương Như Nhân, tiểu tử này cũng không hợp tác, hơi chú không hài lòng liền khóc. Cũng chẳng có nước mắt, cứ gào khan, hắn chính là không hài lòng. Tương Như Nhân sợ hắn sau này lớn hơn chút cáu kỉnh này cũng không bớt đi.
Cố Ngâm Hoan cười “Cáu kỉnh một chút thì có sao, che chở ngươi che chở Bình Ninh, hắn chính là có tư cách kiêu ngạo.”
Hai người nói đến chuyện nuôi con, có thể nói được một hồi lâu.
Không bao lâu dưỡng nương ôm Trạm nhi đã ngủ trở lại, đưa cho Tương Như Nhân nhìn thoáng qua. Tiểu bất điểm lớn cũng rất nhanh, thời điểm sinh ra lục cân cũng chưa đến, hiện tại đã hơn mười cân, ôm ở trong tay nặng không nói, nếu để hắn nằm không thoải mái, trong lúc ngủ hắn còn có thể nhíu mày tỏ vẻ bất mãn với ngươi.
Tương Như Nhân giận không nổi, nhi tử của mình còn tỏ thái độ như vậy, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi hắn. Thế nhưng hắn lại trực tiếp khóc thét nhìn Tương Như Nhân.
Cố Ngâm Hoan ở bên cạnh nhịn không được nở nụ cười “Xem ra cáu kỉnh còn hơn cả Hãn nhi nhà ta.”
Tương Như Nhân bất đắc dĩ nhìn xú tiểu tử đang nhắm mắt gào khan cũng chẳng có nửa giọt nước mắt kia, đem hắn trả cho dưỡng nương “Lợi hại hơn, Hãn nhi nhà các ngươi cũng không đối với ngươi như vậy.”
Thân mẫu còn bị ghét bỏ, Tương Như Nhân thấy thật bi thương a. Ít nhất Nhị thiếu gia Bình vương phủ dù cáu kỉnh không tốt đến mấy vẫn dính với nương. Nếu Bình vương gia đến giành Ngâm Hoan, hình ảnh hai bên ồn ào là chuyện thường.
“Đó là ngươi cách nửa tháng mới gặp hắn. Hiện tại ngươi ngươi phải dưỡng thân mình, chờ ngươi ra tháng, thường mang hắn bên mình, sao có thể còn không gần gũi với ngươi.” Nghe ngữ khí này của nàng, Cố Ngân Hoan mị mị cười “Không thì ngươi cứ nhìn xem, đến lúc đó hắn cáu kỉnh như vậy, không chừng so với Hãn nhi còn bá đạo hơn.”
Tương Như Nhân nhìn dưỡng nương ôm Trạm nhi đi ra ngoài, cũng cười. Ngoài miệng cứ nói không cần con quấn lấy mình, nhưng kỳ thực làm nương ai mà chẳng mong con lúc còn nhỏ sẽ kề cận bản thân, thích ở bên cạnh mình...