Tương Quý Phi Truyện

Chương 14 : Vì sao gả cho Thái tử ?

Ngày đăng: 22:00 21/04/20


Mặc kệ hôn sự của Tương Tâm Tuệ thế nào thì cũng phải đợi sau khi Tương Như Nhân xuất giá mới có thể bàn thêm.



Đầu năm bên trong Tương phủ ngoại trừ bằng hữu thân thích đến đây vội vàng bắt chuyện, trọng yếu hơn chính là chỉ còn một thời gian ngắn nữa sẽ đến ngày Tương Như Nhân xuất giá.



Đầu xuân năm nay cũng thật rộn ràng, ngày hai tám ấy Cố gia nhị tiểu thư xuất giá, không khí tân xuân chưa kịp tan thì lại đã thêm một phần không khí vui mừng.



Tương Như Nhân cùng Cố Ngâm Sương không thể nói là quen biết nhiều, mời qua vài lần, trong năm trước liền nhờ Cố gia Thất tiểu thư đại diện tặng chút quà mừng tượng trung, hôm nay nghe nói xuất giá, liền cảm giác hai người kia chính là tuyệt phối.



Vừa qua tháng hai, ngày đó lại càng gần, Tương Như Nhân nguyên bản tâm bình tĩnh cũng có một ít gợn sóng.



Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đầu xuân năm nay hoa đào nở càng sớm, Thanh Đông đẩy cửa ra, trong tay đang cầm một cái bình, trên đó cắm mấy bó hoa đào nở rộ, cẩn thận đặt ở trước mặt bàn của Tương Như Nhân, mới vừa hái vào sáng sớm nên tựa hồ còn dính chút giọt sương, ánh sáng chiếu lên phản lại trong suốt.



Tương Như Nhân đưa tay nghiền một chút cánh hoa phấn hồng làm tản ra một mùi thơm ngát nhàn nhạt, lộ ra cảm giác tươi mát đầu xuân.



Tương Như Nhân khóe miệng thoáng ý cười, “Cũng đưa qua viện mẫu thân một bình đi, nhớ kĩ bó nhiều hơn một chút, tốt nhất ngươi đi hái luôn bây giờ đi! “ Thanh Đông đi ra ngoài lấy rổ cùng kéo, chỉ chốc lát sau Tử Yên đi đến, “Tiểu thư, nhị tiểu thư tới rồi.”



Tương Như Nhân sai nàng mời người vào, Tương Tâm Tuệ trên mặt còn mang theo chút không được tự nhiên, đi tới nhìn thấy Tương Như Nhân an vị ở trên giường cũng không xuống đón tiếp bản thân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên nhanh một cái bất mãn, khẽ hừ một tiếng, ngồi ở đối diện với nàng.



“Sớm như vậy đã tới, có chuyện gì?” Tương Như Nhân không nhìn những thần kia tình kia của nàng, thu hồi tầm mắt từ trên bệ cửa sổ, nhìn nàng.


“Ta chỉ hỏi một câu nói.” Phía sau truyền đến thanh âm của tam hoàng tử, Tương Như Nhân dừng bước, Tô Khiêm Trạch nhìn bóng lưng của nàng, trong giọng nói có chút khổ sở, “Nói cho ta biết, tại sao nàng muốn gả cho hắn? “



Bốn phía lần thứ hai yên tĩnh lại, chừng như truyền đến thanh âm của người hát hí khúc từ hoa viên, yếu ớt phiêu đãng, nghe không rõ hát cái gì.



Tương Như Nhân xoay người, thấy được hắn đáy mắt không phục, khẽ thở dài một hơi, “Bởi vì hắn là thái tử, bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ, bởi vì thánh chỉ, bởi vì Tương gia đối hoàng thượng trung tâm, tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao, người cả đời này, muốn theo đuổi gì đó nhiều lắm, muốn gánh nổi gì đó cũng rất nhiều, nhi nữ tình trường, vốn cũng không thích hợp với ta và ngươi. “



Nàng không biết mình tương lai có thể hay không thích ai đó, thế nhưng chí ít hiện tại, nàng không giống Tâm Tuệ như vậy đối với một người có tình cảm, cũng không giống đại ca đối với Kỳ Tố Như có chấp nhất.



Bên tai tiếng hát hí khúc dần dần to lên, tựa hồ là hát đến phần quan trọng, thanh âm kia như khóc như tố, buồn bã vô cùng, khóe miệng Tương Như Nhân một nét cười nhàn nhạt, híp mắt lại, muốn nghe rõ con hát đang hát chút gì.



Tô Khiêm Trạch nhìn nụ cười kia, sáng lạn tựa như bảy năm trước đây dưới tàng hoa đào, thực ra đã sớm đâm sâu vào trong lòng hắn, chỉ là hắn rất trễ mới hiểu được.



Hắn đời này chưa từng cố chấp muốn cái gì, nhưng chỉ duy nhất một lần muốn có được, lại không có cách nào như ý nguyện, hắn không biết làm sao, hắn hoàn toàn không hiểu làm sao để biểu đạt, hắn thật không cam lòng.



Con hát thanh âm càng lúc càng lớn, coi như đã nghĩ để cho bọn họ nghe rõ, từ hoa viên đầu kia sâu kín truyền đến, “Hơn mười năm tình, một khi hủy, lão Thiên ngươi vì sao phải đoạt tình ta, bất công a, tốt một lão thiên gia...”



--------------------



Edit đoạn này bỗng có chút thương cảm cho tiểu Tam của chúng ta (mối tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng in dấu thật sâu)