Tương Quý Phi Truyện

Chương 15 : Động phòng có sợ không?

Ngày đăng: 22:00 21/04/20


Ngày mười hai tháng chín, nghi lễ thành thân.



Trời còn chưa sáng Tương Như Nhân đã thức dậy, tắm rửa thay y phục, đợi được các phúc nãi nãi thay nàng trang điểm xong, Thanh Thu cùng Thanh Đông hai người giúp nàng mặc giá y, trong gương đồng mơ hồ hiện ra một thân ảnh đỏ tươi, Thanh Thu đem đai lưng cột lên, đỡ nàng ngồi xuống.



Tương Như Nhân hầu như sắp nhìn không ra chính là mình, lớp điểm trang khá đậm, trên hai gò má trắng mịn màng thoáng ửng hồng, Thanh Đông mang tới hồng chỉ dính ướt để cho nàng mím môi, đôi môi lại càng trở nên căng mọng, bôi thêm chút son đỏ, toàn bộ phúc nãi nãi bên cạnh nhìn mà khen không ngớt, Tương Như Nhân liếc qua gương đồng, chớp mắt thất thần một cái.



Chờ nàng trang phục xong xuôi, trời đã sáng, Thanh Thu đỡ nàng đến bên giường, mũ phượng đội vào có chút nặng, Tương Như Nhân nhìn phía cửa sổ dán chữ song hỷ, trong viện phòng ngoài truyền đến tiếng huyên náo lớn.



Tương phu nhân Thiệu thị đi đến, đi theo phía sau là một đứa nha hoàn bưng cái đĩa, mặt trên bày thịt cá cùng một chén cơm, Tương phu nhân ngồi xuống nàng bên cạnh, bưng chén kia lên đút nàng một miếng cơm rồi miếng cá miếng thịt, nhẹ nhàng nói, “Ra khỏi cửa Tương gia, cầu cho ngươi sau này ngày ngày có cá có thịt, thuận thuận lợi lợi.”



Nha hoàn bưng đĩa đi, Thiệu thị kéo tay Tương Như Nhân, trong hốc mắt ướt lệ, cười híp mắt nhìn, “Nhân Nhân thật xinh đẹp.”



Tương Như Nhân trong lòng chua xót, nhưng nàng không thể khóc, cầm tay Thiệu thị, gật đầu hứa hẹn, “Mẫu thân, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, người hãy yên tâm.”



Thiệu thị không ngừng gật đầu, đưa tay lau một chút nước mắt, “Yên tâm, ta đương nhiên yên tâm, ngươi hài tử này, ta là yên tâm nhất.” Nước mắt kia cũng dường như lau không hết mà tràn ra.



Mẹ con trong lúc đó nói hồi lâu, đợi lúc này phải gả đi nhưng Thiệu thị trong lòng là tràn đầy không nỡ.



Mãi cho đến khi nha hoàn ngoài cửa nhắc nhở canh giờ, Thiệu thị lúc này mới rời đi.



Thanh Thu cùng Thanh Đông tiến đến đỡ Tương Như Nhân đi tế bái tổ tông, ra khỏi từ đường, Tương Như Nhân thấy đứng tổ phụ đựng cạnh cửa viện, hướng về phía hắn thoáng một cái lúm đồng tiền.



Nụ cười kia cực kỳ sáng rỡ, dung nhan tiên lệ nhuộm đẫm bốn phía , trong phút chốc cảm giác được hương thơm đầy sân ..




Lúc này Tô Khiêm Dương cũng tỉnh, bốn mắt nhìn nhau, Tương Như Nhân ngượng ngùng vội trốn tránh nhìn xuống, dưới thân khoảng không lao lao chỉ có một thứ duy nhất là cái yếm còn chưa cột dây, lúc này nhìn xuống đều là xuân sắc một mảnh.



Tô Khiêm Dương trực tiếp ngồi dậy, xốc màn trướng lên đáp một tiếng, hai ma ma mang theo mấy cung nữ đi đến, Tô Khiêm Dương xuống giường đi tới nhà kề, hai người cung nữ đi vào giúp hắn thay y phục, bên này trên giường, Thanh Thu cùng Tử Yên hai người đi theo phía sau một ma ma tới hầu hạ nàng rời giường.



Chỗ đó còn rất đau, Tương Như Nhân đổi lại một cái quần rộng, một ma ma đem khăn tay màu trắng trên giường bỏ vào bên trong hộp gấm rồi mang theo đi ra ngoài, sau khi nàng rửa mặt và điểm trang xong, Tô Khiêm Dương cũng đã thay xong quần áo.



Hắn liền đứng bên bình phong nhìn Thanh Thu cùng Tử Yên giúp Tương Như Nhân mặc cung trang, trong phòng chỉ có tiếng mặc quần áo, Thanh Thu các nàng thở mạnh một tiếng cũng không dám.



Đổi xong quần áo sẽ vào cung bái kiến trước.



Tương Như Nhân đi sau Tô Khiêm Dương nửa bước, theo bên cạnh hắn ra khỏi Linh Lung các.



Ra khỏi phủ thái tử, trên xe ngựa vẫn là không nói gì.



Từ phủ thái tử đi hoàng cung cũng không bao xa, ước chừng thời gian một nén nhang, Tương Như Nhân an tĩnh ngồi ở bên trong xe, tầm mắt rơi vào cửa sổ phủ rèm thưa, nhìn chợ sáng sớm thật náo nhiệt.



Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn nàng, vừa lúc nhìn thấy Tương Như Nhân đang xem chợ, khóe miệng tươi cười, không pha tạp, không kiểu cách.



Tầm mắt đi xuống đảo qua cần cổ nàng, thần sắc buồn bã, không khỏi nhớ lại đêm qua.



Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của hắn, Tương Như Nhân quay đầu, đụng phải tròng mắt của hắn, Tương Như Nhân rất nhanh cụp mắt, người lãnh tĩnh đối nhân xử thế cùng cái này căn bản không thể có chút điểm chung gì a.....